Vương Khả đã tiến vào trong phòng làm việc! Nhưng Trương Ly Nhi lại không nhìn thấy Vương Khả ở trong đó, chuyện này là có nguyên nhân cả!
Vương Khả là ai? Hắn có thể sống được đến bây giờ, há lại làm việc mà không có chuẩn bị?
Một tháng trước cao ốc Thần Vương đã được xây dựng xong, nhưng từ đó đến nay Vương Khả không hề ở trong cao ốc Thần Vương mà đều ngụ tại Ngộ Kiếm Phong, có thể thấy hắn quan tâm tới sự an toàn của bản thân đến cỡ nào.
Lần này, trên người ôm theo khoản tiền kếch sù! Sao hắn có thể không làm chút phòng bị? Huống hồ, đoạn thời gian này cao ốc Thần Vương còn từng náo quỷ, không, hẳn là một ít cường giả len lén tiến vào, Vương Khả sớm đã cảm thấy không an toàn.
Người khác không biết, chỉ riêng mấy tên tâm phúc của Vương Khả mới biết được, trên tầng đỉnh cao ốc Thần Vương này còn có một nơi mật đạo, mật đạo này đến chính cả công nhân xây dựng lúc trước đều không rõ ràng, bởi vì phân đoạn xây dựng cuối cùng toàn do tâm phúc của Vương Khả đi làm.
Thông qua mật đạo, hắn có thể đi thẳng tới một nhà an toàn nằm sâu dưới lòng đất.
Trong nhà an toàn, Vương Khả chặm đèn làm việc.
Ba, ba, ba!
Thần Vương Ấn không ngừng đắp con dấu lên từng bản hợp đồng.
- Mẹ nó, hợp đồng nhiều quá, phải đóng tới khi nào mới hết? Tiền, đúng là không dễ kiếm!
Vương Khả xoa xoa mồ hôi trán, lẩm nhẩm nói.
Hai ba ngàn hợp đồng bảo hiểm, nhất định phải đóng dấu từng bản một, công việc không phải là dễ, nhưng nghĩ đến khoản tiền kếch xù vừa vét tới, Vương Khả liền cũng nhịn.
- Không được, một con dấu còn chưa đủ, ta phải tìm thêm chút Đạo Linh Thạch, tế luyện ra ấn chương chuyên dụng dành riêng cho hợp đồng của công ty Thần Vương mới được, sau này cứ để cho bộ phận tài vụ phê duyệt, bằng không chẳng phải mệt chết?
Vương Khả nhướng mắt tự nhủ.
Ba!
- Năm ngàn!
Vương Khả hô lên.
Một con dấu, năm ngàn cân linh thạch, lúc này, trong đành chịu, Vương Khả chỉ còn biết dùng khẩu hiệu này để kích lên nhiệt tình, xua tan cảm giác khô khan nhàm chán của công tác đóng dấu.
Ba!
- Năm ngàn!
Ba!
- Năm ngàn!
. ..
. ..
. ..
……………………….
________________________________________
Văn phòng Vương Khả!
Trương Ly Nhi làm sao có thể ngờ, tên hoại đản Vương Khả kia lại bố trí mai phục ngay trong văn phòng của chính mình?
- Trúng kế, Vương Khả? Ngươi mai phục ta? Đi ra!
Trương Ly Nhi kêu lên.
Lốp bốp!
Thiểm Điện thần tiên quấn quanh người nàng lập tức tràn ra từng luồng điện giật, kích cho cả người Trương Ly Nhi run lên bần bật, tóc tai dựng đứng hết cả. Lần kích điện này khiến Trương Ly Nhi thiếu chút ngất đi.
- A, cút ra!
Trương Ly Nhi quát.
Oanh!
Quanh thân Trương Ly Nhi bùng lên vô số hỏa diễm, tưởng muốn ngăn cả những dòng điện kia, nhưng mà, Thiểm Điện thần tiên càng quấn càng chặt, như thể muốn phanh thây xẻ thịt Trương Ly Nhi vậy. Hỏa diễm hung mãnh, dòng điện tứ ngược. Nhưng thế còn chưa hết.
Ghê tởm nhất là thanh quang chiếu xạ mà đến kia, hiệu quả định thân của Định Quang Kính khiến hỏa diễm trên người Trương Ly Nhi lúc thì phát tác, lúc thì bị cố định lại.
- Định Quang Kính? Vừa rồi bị định thân, thiếu chút, thiếu chút ta bị điện giật đái cả ra quần! Nếu không phải ta hấp thu giáo huấn lần trước, trên người thủ sẵn một chiếc Kim Ô Lệnh, chắc ta đã, chắc ta đã . . . ! Vương Khả, tên vương bát đản này!
Trương Ly Nhi quát ầm lên.
Ầm ầm!
Trương Ly Nhi giãy dụa muốn giãy thoát khỏi mười một cây Thiểm Điện thần tiên.
- Trương Thần Hư, tai ngươi điếc rồi à, còn không mau đi vào, nhanh đi vào!
Trương Ly Nhi ngoảnh mặt về phía cửa lớn hét to.
Đáng tiếc, gian phòng hoàn toàn bị cách âm, Trương Thần Hư ở bên ngoài tay siết chặt trường đao, du đãng tuần tra quanh bốn phía, căn bản chẳng nghe được gì.
…..
________________________________________
Gian phòng Đồng An An.
- Thế nào?
Đồng An An nôn nóng hỏi.
- Không được, ta có thể cảm nhận thấy đã quấn quanh Vương Khả rồi, nhưng mà, lực lượng giãy dụa của Vương Khả lớn quá, căn bản không giết chết được!
- Đúng vậy, theo như phản hồi từ Thiểm Điện thần tiên thì hắn vẫn còn sống!
- Còn sống, vậy còn không mau dùng sức? Thúc giục ra hết toàn lực!
Đồng An An trừng mắt quát.
- Nhưng mà, Thiểm Điện thần tiên này rốt cục là pháp bảo Nguyên Anh Cảnh, chúng ta sử dụng không thuận tay, càng dùng sức, hồ quang điện phản phệ sẽ càng mạnh, chúng ta . . . !
- … chúng ta bị hồ quang điện phản phệ, Vương Khả ở đầu bên kia càng khốn khổ, đừng lắm lời, dùng ra hết toàn lực, làm thịt Vương Khả, sau đó nhanh nhanh đào thoát khỏi chỗ này!
Đồng An An thấp giọng kêu nói.
- A, được rồi!
. ..
. ..
. ..
Mười một người lập tức toàn lực thúc giục Thiểm Điện thần tiên, nhất thời, Thiểm Điện thần tiên bạo phát lượng lớn hồ quang điện phản phệ, nhắm thẳng tới mười một người.
- A,, đau quá!
- Không chịu được, ta không chịu được!
- Giật ghê quá, tiếp tục, tiếp tục!
A!
Oanh két!
- Giường sập rồi!
. ..
. ..
. ..
Ngoài cửa, Trương Chính Đạo dán tai lên cửa sớm đã há hốc mồm.
Lời bọn Đồng An An thấp giọng trò chuyện hắn không nghe được, nhưng, tiếng kêu sợ hãi bên trong lại vọng ra rõ rành rành.
- Giường sập rồi!
- A, đau quá!
- Ui chu cha, tiếp tục!
- Giật đi, tới nữa đi, ta không sợ, giật ta, lại giật ta đi!
- Tê quá, tay ta tê rần hết cả!
- Lần nữa! Vẫn chưa đủ!
. ..
. ..
. ..
Trương Chính Đạo hít sâu một hơi khí lạnh.
- Thói đời ngày sau, thói đời ngày sau! Mụ mập áo hồng kia quá biết dày vò? Mười tên mãnh nam đầu trọc đều chịu không được. Kiếm tiền đúng thật không dễ dàng!
Trương Chính Đạo kinh thán.
- Vì kiếm tiền, loại chuyện như thế đều chịu được, ta phục! Chẳng lẽ, ta chú định không vét được tiền?
Trương Chính Đạo lẩm nhẩm tuyệt vọng.
Nơi này đã nghe không nổi nữa, khoan nói không chịu được những hình ảnh tự mường tượng ra trong đầu kia, then chốt là, cứ đứng đây nghe tiếp, Trương Chính Đạo sợ rằng nhân sinh quan thế giới quan của mình đều hủy mất, hắn tự nhận là da mặt mình đã đủ dày, nhưng mà, so với đám người kia, quả thực không tính được là gì!
Trương Chính Đạo thần sắc đờ đẫn thất thểu rời đi.
________________________________________
……
Trong bao gian ở trà sảnh lầu một.
Mộ Dung Lục Quang toàn lực thúc giục Định Quang Kính Dẫn Đạo Kỳ.
- Không đúng, đối phương có bảo vật, không ngờ lại có thể kháng cự được Định Quang Kính!
Nét mặt Mộ Dung Lục Quang thoáng hiện vẻ khó coi, khẽ nhẹ giọng nói.
- Cái gì?
Đám đệ tử xung quanh thất thanh kinh ngạc.
- Pháp bảo, ta cảm ứng được pháp bảo cực mạnh của đối phương đang ngăn cản Định Quang Kính, chư vị sư đệ, các ngươi mau tới giúp ta một tay, toàn lực thúc giục Dẫn Đạo Kỳ này, tăng cường uy lực cho Định Quang Kính!
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
- Được!
Cả đám lập tức tụ lại sau lưng Mộ Dung Lục Quang, từng luồng chân nguyên rót vào trong người Mộ Dung Lục Quang, tuôn tới Dẫn Đạo Kỳ, điều khiển Định Quang Kính trên tầng đỉnh bạo phát ra uy lực càng mạnh.
- Sư đệ phía ngoài, ngay lập tức đi lên văn phòng Vương Khả ở tầng đỉnh, bắt lại đám Đồng An An! Chú ý cẩn thận, bọn hắn có pháp bảo rất cường hoành!
Mộ Dung Lục Quang quát.
- Vâng!
Chúng sư đệ phía ngoài lập tức bay thẳng lên tầng đỉnh.
Rất nhanh, một đám đệ tử Thiên Lang Tông thực lực cường đại bay lên tầng đỉnh.
Chỉ thấy bên ngoài văn phòng Vương Khả, nguyên một đám đệ tử Kim Ô Tông đang đứng canh chừng.
- Mau tránh ra!
Tên đệ tử Thiên Lang Tông đi đầu lập tức xông đến, miệng quát nói.
Oanh!
Một quyền đánh tới, tên đệ tử Thiên Lang Tông đi ở trước nhất lập tức bị đụng bay ngược ra sau.
- Các ngươi dám cản ta?
Tên đệ tử Thiên Lang Tông đó trừng mắt nói.
- Cản chính là các ngươi! Không thấy đây là đâu à? Chỗ này là nơi mặc cho các ngươi xông loạn đấy hả?
Trương Thần Hư cũng trừng mắt nhìn lại.
- Các ngươi không hiểu, bên trong có tà ma, nhanh để chúng ta đi vào bắt lại!
Tên đệ tử Thiên Lang Tông kia nôn nóng nói.
- Đánh rắm, trước lúc đi vào Vương Khả đã dặn không cho bất luận kẻ nào được phép quấy rầy, là bất luận kẻ nào! Các ngươi còn muốn xông? Chúng ta là bảo an của cao ốc Thần Vương, phụ trách công tác an ninh ở chỗ này, các ngươi còn xông tiếp, đừng trách chúng ta không khách khí!
Trương Thần Hư giận nói.
Cheng!
Nguyên một đám đệ tử Kim Ô Tông lập tức rút ra trường đao.
Tên đệ tử Thiên Lang Tông kia không khỏi sốt ruột, đám đệ tử Kim Ô Tông này sao kính nghiệp vậy, mẹ nó, chuyện khẩn cấp mà các ngươi cũng dám quấy rối?
- Ta nói là sự thật, hẳn là sau khi Vương Khả tiến vào văn phòng thì mới có tà ma tiến vào, đại sư huynh dưới lầu dùng pháp bảo cảm ứng được, bên trong có khí tức xung kích mãnh liệt, nhanh, không để chúng ta đi vào thì muộn mất!
Tên đệ tử Thiên Lang Tông đó hô lên.
Trương Thần Hư biến sắc, tỷ tỷ gõ ám côn Vương Khả ở trong phòng, lại bị Mộ Dung Lục Quang ở dưới lầu cảm ứng được?
Để các ngươi đi vào? Thế chẳng phải lộ tẩy? Tà ma cái gì, rõ ràng là tỷ tỷ ta.
- Không khả năng, Vương Khả giao công tác bảo an cao ốc Thần Vương cho chúng ta, sao ta có thể để mặc các ngươi làm loạn. Ta nói lại lần nữa, nơi này không có tà ma, bên trong chỉ có Vương Khả, chúng ta đều tận mắt nhìn thấy. Mau lập tức rời đi, bằng không, đừng trách ta không khách khí!
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- Không được! Tránh ra!
- Không được phép tiến vào!
Oanh!
Đội ngũ hai phe phát sinh xung đột.
Bên trong văn phòng Vương Khả.
Uy lực Định Quang Kính đột nhiên tăng vọt, khiến cho Trương Ly Nhi dù nắm trong tay Kim Ô Lệnh cũng bị áp chế.
A!
Một tiếng hét thảm vang lên, trên người Trương Ly Nhi bùng lên hỏa diễm, tưởng như sắp đốt sạch quần áo đang mặc.
- Hỗn đản, mau dừng lại, Định Quang Kính mau dừng lại! A, dòng điện, dòng điện này,!
Trương Ly Nhi kinh hô.
- Kim Ô Lệnh, cấp cấp như luật lệnh!
Trương Ly Nhi kêu to.
Ông!
Lập tức, Kim Ô Lệnh trong ngực Trương Ly Nhi nở rộ kim quang sáng chói, xông ra bên ngoài cơ thể, chiếu xạ tứ phương, đương cự lại với thanh quang từ Định Quang Kính.
Nhất thời, bên trong văn phòng, hai luồng thanh quang, kim quang xung kích lẫn nhau, lúc sáng lúc tối, rốt cục hai loại quang mang tựa hồ triệt tiêu lẫn nhau, khiến Trương Ly Nhi dễ chịu hơn phần nào.
Phần dễ chịu hơn là áp chế từ Định Quang Kính, còn phần vẫn không dễ chịu chính là Thiểm Điện thần tiên ở trên người, chúng cứ hệt như dây leo, quấn quanh khắp người Trương Ly Nhi, tựa hồ muốn ghìm chết, phanh thây xẻ thịt nàng.
Nhưng mà, Trương Ly Nhi là đại sư tỷ Kim Ô Tông, thực lực bản thân rất cường hoành, nào có chuyện dễ dàng bị áp chế vậy được.
Đùng đùng, lốp bốp!
Lập tức, dòng điện cực mạnh xông vào trong người Trương Ly Nhi, giật cho toàn thân Trương Ly Nhi co quắp không ngừng, rất là khó chịu.
- Trương Thần Hư, ngươi điếc rồi à, còn không mau đi vào, nhanh vào đây!
Trương Ly Nhi gầm rú.
Chỉ là, Trương Thần Hư ở bên ngoài căn bản không nghe được tiếng tỷ tỷ, vẫn cứ đang bận rộn xung đột với đệ tử Thiên Lang Tông.
- Mẹ nó, sao lại thế này? Ta chỉ muốn đi vào gõ ám côn mà thôi, sao lại thành trúng kế? Vương Khả? Tên vương bát đản nhà ngươi, còn không đi ra? Có gan thì ngươi đi ra đây!
Trương Ly Nhi quát.
Đáng tiếc, bốn phía trừ kim quang, thanh quang lấp lánh ra thì chỉ còn mỗi tiếng thiểm điện đùng đùng, Trương Ly Nhi bị mười một cây Thiểm Điện thần tiên kéo lên lơ lửng giữa hư không, đến mức không đạp sập cao ốc đều không được.
Tạo nghiệt! Sao lại thành như vậy?
Lão nương băng thanh ngọc khiết, hiền lương thục đức, ôn nhu thiện lương, sao lại gặp chuyện vô lý vậy được. Ta còn chưa bắt đầu gõ ám côn cơ mà!
A!
Trương Ly Nhi tức giận gầm lên.
Nhưng mà, gọi trời không ứng, kêu đất không linh, chẳng ai phản ứng lại với nàng. Thủy long đầu bị phá mở, nước bắn hết cả lên mặt lên người, sao mình lại xui xẻo thế này? Ta chỉ đến cầu tài, lại không muốn giết người, sao trừng phạt ta nặng vậy?
Ngay khi Trương Ly Nhi còn đang tức đến nổ phổi, đột nhiên nghe được một trận tiếng ù ù. Dù cho xung quanh toàn là tạp âm thiểm điện đùng đùng, Trương Ly Nhi vẫn phân biệt ra được tiếng kêu kỳ lạ này.
Trương Ly Nhi lập tức lần theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy nơi phát ra tiếng kêu là một tủ sách trong văn phòng.
Tủ sách kia đặt sát vách tường, nhìn qua không thấy có gì đặc thù, nhưng đúng lúc này, tủ sách bỗng nhiên tự động dời sang một bên, đằng sau hiện ra một cửa thang máy.
Trương Ly Nhi tròn mắt nhìn cửa thang máy kia, trong văn phòng có cơ quan, có thang máy thoát hiểm? Vì sao? Vì sao trước đó ta không biết?
- Trương Thần Hư, tên hỗn đản, sao trong bản vẽ của ngươi không có thang máy này? Đã dặn các ngươi dò la cao ốc Thần Vương cho thật kỹ, thế mà vẫn để lọt mật đạo?
Trương Ly Nhi phẫn hận kêu lên.
- Ta kiếm tiền kiếm tiền, không biết xài thế nào, ta tay trái một chiếc Nokia, tay phải Motorala . . . !
Trong thang máy truyền đến tiếng hát đắc ý của Vương Khả.
Keng!
Cửa thang máy mở ra, tiếng hát Vương Khả cũng theo đó im bặt mà dừng.
________________________________________
…..
Trải qua trăm cay nghìn đắng, Vương Khả rốt cục đóng con dấu lên hết đống hợp đồng bảo hiểm kia.
Duỗi lưng vặn eo, thu dọn một lượt, trên mặt Vương Khả không giấu được vẻ hưng phấn.
Tiền, lần này kiếm bộn rồi, ha ha ha!
Trong tâm trạng vui vẻ, Vương Khả muốn lập tức giao trả hợp đồng bảo hiểm cho tất cả khách hàng, hoàn thành phân đoạn cuối cùng, thế là, hắn đắc chí ngồi lên thang máy bí ẩn kia, về lại văn phòng ở tầng đỉnh.
Ai mà ngờ được sau tủ sách lại có thông đạo bí ẩn? May mà ta chuẩn bị sẵn, ha ha!
Ôm theo tâm tình kích động, Vương Khả vừa hát vừa lên lầu.
Keng!
Cửa thang máy mở ra.
Nháy mắt đó, thanh quang, kim quang mãnh liệt bất thần hiện ra trong tầm mắt Vương Khả, tiếng thiểm điện lốp bốp nổ vang rền, lỗ tai Vương Khả ông ông cả lên..
- Chuyện gì thế này? Ta mới rời đi có một lúc, văn phòng sao lại thành hộp đêm rồi? Ca sảnh, nhảy disco? Đèn nhấp nháy? Chói mắt bỏ mẹ! Ai đang nhảy disco?
Vương Khả kinh hãi nói.
Lốp bốp, ầm ầm!
Tiếng nổ rầm rầm, ánh đèn nhấy nháy mãnh liệt khiến Vương Khả thoáng sửng sốt, khắc sau, hắn theo bản năng cảm giác được không đúng, biết gặp nguy hiểm, lập tức định bỏ chạy.
- Vương Khả!
Cách đó không xa, Trương Ly Nhi kêu to.
Lúc này Vương Khả mới dần làm quen được với ánh đèn, thấy rõ cảnh tượng trong văn phòng.
Quần áo trên người Trương Ly Nhi đã bị đốt hơn phân nửa, toàn thân bị trói chặt, dòng điện chạy quanh, nước máy bắn tứ tung.
Vương Khả há hốc mồm.
- Trương Ly Nhi, ngươi làm gì trong văn phòng ta?
Vương Khả kinh ngạc hỏi.
Trương Ly Nhi:
- . . . !
Còn không phải chuyện tốt ngươi làm? Thiết kế bẫy rập mai phục ta, còn giả bộ không biết?
- Vương Khả, ngươi không biết? Ta như vậy, còn không phải bị ngươi hại?
Trương Ly Nhi tức giận nói.
Dòng điện rẹt rẹt chạy quanh khiến toàn thân Trương Ly Nhi co giật không ngừng.
- À, ta biết rồi!
Vương Khả lập tức trừng to mắt.
- Ngươi biết, còn không mau qua đây thả ta ra!
Trương Ly Nhi gằn giọng nói.
- Đây là văn phòng của ta, ngươi lại len lén lẻn vào, quần áo hở hang, còn dùng ánh đèn tạo bầu không khí, chậc chậc ….chơi nước, buộc dây, kích điện? Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi không biết xấu hổ!
Vương Khả trừng mắt nói.
Trương Ly Nhi:
- . . . !
- Trước kia ta xem qua mấy bộ phim cũng kiểu kịch bản thế này, thư ký dụ hoặc giám đốc … đừng tưởng là ta không biết ngươi định quyến rũ ta?
Vương Khả trừng nhìn Trương Ly Nhi.
Dụ hoặc?
Dụ hoặc con mẹ ngươi! Trương Ly Nhi tức đến nổ phổi!
- Đừng tưởng ngươi dung mạo xinh đẹp, ngực lớn, lại dùng chiêu hardcore liền có thể dụ hoặc ta! Ngươi nằm mơ ….!
Vương Khả giận nói.
Ta nằm mơ …?
- Ngươi nói năng bậy bạ gì đấy?
Trương Ly Nhi giận mắng.
- Ta cho ngươi biết, ta có bạn gái rồi, ngươi dụ hoặc ta thế này cũng vô dụng thôi!
Vương Khả nuốt xuống một ngụm nước bọt, quát nói.
Trương Ly Nhi:
- . . . !
- Ta rất yêu bạn gái, ta sẽ không bị ngươi cám dỗ!
Vương Khả hừ lạnh.
Keng!
Vương Khả nhấn nút thang máy, lập tức, cửa thang máy đóng lại, tủ sách lần nữa di động, che lại thang máy ở đằng sau.
Trương Ly Nhi bị kéo lên giữa không trung, sững sốt không nói được nên lời.
Đi? Tên hỗn đản Vương Khả kia không ngờ lại đi? Mẹ nó, hắn đi lên đây là để cười nhạo ta?
Trong thang máy, Vương Khả hít sâu mấy hơi mới đè xuống tâm tình kích đãng trong lòng.
- U Nguyệt, ta vì ngươi mà thủ thân như ngọc! Ta không dễ dàng!
Vương Khả cảm thán xoa xoa máu mũi.
- Mũi này sao chịu đựng kém thế nhỉ?
- Liệu có phải là ta hiểu lầm? Ừ, chắc không đâu, trong văn phòng chỉ có một mình Trương Ly Nhi, nếu là người khác hại nàng, sao vừa rồi nàng không nói? Lại chỉ bắt ta đi qua thả nàng ra? Nhất định là nàng định dụ hoặc ta. Ăn mặc hở hang như vậy, cả người ướt đẫm, còn dùng dây trói lại? Sao nàng biết ta thích kiểu này? Ừm, nhất định là nàng đã len lén nghiên cứu qua sở thích cá nhân của ta! Nữ nhân quả nhiên đều có tâm kế! May mà ta định lực cứng cỏi, nếu không chắc đã phạm sai lầm!
Vương Khả không ngừng xoa xoa máu mũi, thẳng đến thang máy mang theo Vương Khả đi xuống lầu một.
Keng!
Từ trong một nhà kho bí ẩn, Vương Khả đi ra. Đảo quanh một lúc, sau đó đi đến đại sảnh lầu một.
- Gia chủ, ngươi, ngươi … sao lại chảy máu mũi?
Tiểu biểu muội tiến đến hỏi.
- Ta không sao, lát nữa là ổn thôi, đây là hợp đồng bảo hiểm, tất cả đều đã đóng dấu xong, ngươi phái người căn cứ số hợp đồng đưa đến tay từng khách hàng!
Vương Khả lấy ra xấp hợp đồng bảo hiểm, đưa cho tiểu biểu muội.
- Vâng!
Tiểu biểu muội gật đầu nói.
- Gia chủ, máu mũi ngươi vẫn đang chảy!
Tiểu biểu muội lo lắng nhắc nhở.
- Không sao, không sao đâu, ta đi rửa một cái là ổn thôi!
Vương Khả phất tay cáo biệt thuộc hạ.
- Gia chủ quả thực cực khổ, đều tại chúng ta vô năng, khiến gia chủ làm việc mệt đến mức chảy cả máu mũi, nhất định phải dặn người dưới càng cố gắng thêm, san sẻ gánh nặng cho gia chủ mới được!
Tiểu biểu muội ôm lấy xấp hợp đồng bảo hiểm rời đi.
Lúc Vương Khả đi xử lý mũi chảy máu, vừa khéo nhìn thấy Trương Chính Đạo vẻ mặt hoảng hốt đi tới.