Vì không để Vương Khải treo lên thư pháp của mình, Mộ Dung Lục Quang ngồi thật lâu trong đại sảnh mới đi ra. Đồng thời, ánh mắt một mực nhìn vào Trương Ly Nhi!
Tuyệt thế mỹ nữ này cũng là mục tiêu theo đuổi của hắn, mặc dù nghe đồn tính tình nàng không tốt cho lắm, nhưng, một nữ hài tử mà thôi, tính tình dù có không tốt thì cũng hỏng được đến đâu? Quan trọng hơn chính là, nàng là báu vật trong tay Kim Ô Tông, tông chủ Kim Ô Tông cực sủng nịnh nàng, rất có thể chính là con gái của tông chủ Kim Ô Tông, cô gái ưu tú như thế, hẳn nên gả cho thiên tài tuyệt thế như mình mới xứng.
Chỉ là, sao ánh mắt nàng kém thế không biết? Tới đây từ vài ngày trước, mình mấy lần đi qua tìm nàng, lại đều đụng thành mũi tro, thái độ đối với mình rất là hờ hững.
Mình kém chỗ nào?
Sao ánh mắt ngươi lúc nhìn Vương Khả lại sáng rực lên cả lên? Vì sao?
Vương Khả đã có đạo lữ rồi! Mẹ nó, sao vừa nghĩ đến U Nguyệt công chúa ta liền tức giận? Vì sao? Vương Khả tốt chỗ nào, U Nguyệt công chúa để ý hắn, ngươi cũng nhìn hắn như là hoa si.
Vương Khả đều không phản ứng ngươi, đã men theo thông đạo dành cho nhân viên ở cửa bắc rời đi rồi, sao ánh mắt vẫn cứ dán lấy hắn không tha? Mẹ nó!
Ôm theo một bụng oán hận, Mộ Dung Lục Quang nhịn đến lúc tất cả mọi người đã rời đi hết cả mới bước ra đại sảnh.
Hôm nay không kịp lại ôn chuyện với Trương Ly Nhi, hắn còn có chuyện quan trọng cần làm.
- Đại sư huynh, Mạc điện chủ đã chờ từ lâu!
Một tên sư đệ đi tới bẩm báo nói.
- Hả?
Thần sắc Mộ Dung Lục Quang hơi nghiêm lại.
- Điện chủ đang chờ trong bao gian ở sảnh trà cao ốc Thần Vương, đại sư huynh, mời đi theo ta!
Tên sư đệ kia thấp giọng nói.
Mộ Dung Lục Quang khẽ gật đầu bước theo.
Rất nhanh, Mộ Dung Lục Quang đi tới trong sảnh trà, lúc này, trong sảnh trà đã ngồi đầy đệ tử Thiên Lang Tông. Thấy đại sư huynh đến, cả đám dồn dập đứng dậy.
Mộ Dung Lục Quang phất phất tay, ra hiệu mọi người không cần đa lễ, sau đó theo chân tên sư đệ kia tiến vào trong một bao gian.
Trên mặt bàn trong bao gian đặt sẵn một lá cờ nhỏ màu lam, xung quanh cờ nhỏ màu lam là sương mù cũng màu lam vờn quanh. Mạc Tam Sơn an vị ngay bên cạnh bàn.
- Mạc điện chủ?
Mộ Dung Lục Quang nhíu mày nói.
- Sao tới chậm thế, Vương Khả đang ở phòng làm việc trên tầng đỉnh!
Mạc Tam Sơn nhìn chằm chằm đoàn sương mù màu lam trước mắt nói.
- Hả?
- Vẫn chưa tìm được Đồng An An?
Mạc Tam Sơn ngước nhìn Mộ Dung Lục Quang, cười nói.
- Ừ, ta đã tử tế dò qua gần như tất cả nam tử có hình thể tương tự Đồng An An, nhưng mà, vẫn không phát hiện!
Mộ Dung Lục Quang lắc đầu.
- Tính là ngươi có lòng, một mực ngồi trong sảnh đợi tất cả mọi người rời đi hết mới ra ngoài, chắc cũng kiểm tra kỹ hết cả?
Mạc Tam Sơn rất hài lòng với thái độ làm việc chăm chú của Mộ Dung Lục Quang.
Mộ Dung Lục Quang:
- . . . !
Vừa rồi ta toàn nhìn chằm chằm Trương Ly Nhi, làm gì có thời gian để ý những người khác? Chẳng qua, ngươi ném công lao lên đầu ta, ta cũng không ý kiến.
- Chúng ta nghĩ lầm một chuyện, chín tháng, đã chín tháng không gặp Đồng An An, hắn còn vẫn giữ hình thể như trước ư?
Mạc Tam Sơn lắc đầu.
- Ý ngươi là, Đồng An An giảm cân?
Mộ Dung Lục Quang kinh ngạc nói.
- Không chắc, nhưng, điều này chứng tỏ hắn ngụy trang rất tốt, đến nỗi nhiều người như vậy đều không phát hiện ra được!
Mạc Tam Sơn hít sâu một hơi, cảm thán nói.
- Đồng An An tới thật?
Thần tình Mộ Dung Lục Quang chuyển vẻ nghiêm túc.
- Đến rồi, mang theo mười tên thuộc hạ Kim Đan Cảnh. Đám thuộc hạ đều có mặt, hắn chắc cũng đến, hơn nữa, còn lẫn trong đám đông kia!
Hai mắt Mạc Tam Sơn nhắm lại, chậm rãi nói.
- Vậy, vậy … sao vừa rồi ngươi không nói cho tông chủ?
Mộ Dung Lục Quang lo lắng hỏi.
Mạc Tam Sơn lắc đầu:
- Ta sợ đánh rắn động cỏ, thế nên mới không vọng động!
- Nhưng mà, lúc nãy Đồng An An lẫn trong đại sảnh, ngươi không bắt lại, giờ ngươi đều đi sạch cả rồi!
Mộ Dung Lục Quang nôn nóng nói.
Mạc Tam Sơn lắc đầu:
- Không đâu, hắn muốn giết Vương Khả, nhất định sẽ ra tay rồi mới đi, đây không chỉ là ân oán cá nhân của Đồng An An mà còn liên lụy đến mâu thuẫn trong nội bộ ma giáo, dính dáng đến đánh cờ giữa Ma Tôn và mấy vị đường chủ! Cho nên, Đồng An An nhất định sẽ động thủ!
- Hả?
- Vương Khả tới phòng làm việc trên tầng đỉnh? Đó chính là thời cơ tốt nhất cho Đồng An An hạ thủ, nếu ta đoán không sai, lúc này, Đồng An An hẳn sẽ hạ sát thủ với Vương Khả!
Mạc Tam Sơn híp mắt nói.
- Tầng đỉnh, văn phòng Vương Khả?
Mộ Dung Lục Quang nhướng mắt nói.
- Không sai, hết thảy vẫn đang nằm trong kế hoạch của ta, vậy nên, đoạn thời gian trước ta đã động chút tay chân trong văn phòng trên tầng đỉnh, để tiện triệt để tóm được Đồng An An!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Ngươi động tay động chân trong văn phòng của Vương Khả? Ta hiểu rồi, đoạn thời gian trước Vương Khả sai Thiết Lưu Vân dẫn người đi điều tra, nói thường xuyên có bóng người lặng lẽ chui vào cao ốc Thần Vương, đáng tiếc, một mực chưa bắt được là ai, thì ra là ngươi?
Mộ Dung Lục Quang thất kinh nói.
- Đều là vì bắt Đồng An An, ta nghĩ, Vương Khả hẳn sẽ thông cảm!
Mạc Tam Sơn cười nói.
Sắc mặt Mộ Dung Lục Quang không khỏi biến ảo, song cuối cùng vẫn không vì an nguy của Vương Khả mà lên tiếng quở trách.
- Mạc điện chủ, ngươi động tay động chân những gì?
Mộ Dung Lục Quang hiếu kỳ hỏi.
- Ta bố trí một trận pháp trong văn phòng Vương Khả, trận pháp này vô cùng bí ẩn, lấy năng lực Vương Khả thì rất khó phát giác ra được. Đồng thời, ta còn mượn “Định Quang Kính từ chỗ tông chủ, bố trí vào trong trận pháp! Chỉ cần văn phòng Vương Khả có khí tức cường đại xuất hiện, lập tức sẽ bị trận pháp của ta phát giác, đến lúc đó, ngươi thông qua Dẫn Đạo Kỳ của Định Quang Kính trên trung tâm điều khiển trận pháp đặt trên bàn này, liền có thể thúc giục trận pháp, dùng Định Quang Kính định trụ người bên trong, khiến bọn hắn không động đậy được, sau đó, chúng ta lên lầu, trực tiếp bắt người!
Mạc Tam Sơn giải thích nói.
- Định Quang Kính, Dẫn Đạo Kỳ?
Mộ Dung Lục Quang thần sắc cổ quái nhìn lá cờ nhỏ màu lam đặt trên bàn.
- Tiếp sau đây, chỉ cần ngồi chờ là được, ngươi tới điều khiển Định Quang Kính Dẫn Đạo Kỳ, một khi cờ này rung động, lập tức thúc giục, vậy là xong!
Mạc Tam Sơn đưa lá cờ nhỏ cho Mộ Dung Lục Quang.
Mộ Dung Lục Quang tiếp lấy lá cờ, thần tình cổ quái hỏi:
- Vậy còn ngươi?
- Ta ra ngoài nhìn xem, phòng ngừa xảy ra bất trắc, dù khi ấy Đồng An An cảnh giác, phá cửa sổ chạy ra, ta cũng sớm chờ bên ngoài, khiến hắn tự chui đầu vào lưới!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Được, được lắm!
Mộ Dung Lục Quang gật đầu không ngừng.
Ngồi trong sảnh trà, Mộ Dung Lục Quang và đám sư đệ bảo vệ lá cờ nhỏ.
….
________________________________________
Phòng trọ Đồng An An.
Mười tên thuộc hạ đầu trọc đều đã có mặt.
- Các ngươi đi ra làm gì? Vừa nãy mới nói hai câu đã chạy?
Đồng An An trừng nhìn đám thuộc hạ.
Cả mười tên ngơ ngác nhìn nhau, chạy? Làm gì có, ta vừa tới, không lẽ đàn chủ nói người nào khác.
- Thôi được rồi, ta dặn lại một lần nữa kế hoạch động thủ!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Vâng!
- Ta nghiên cứu qua bản vẽ cao ốc Thần Vương, phát hiện, nước máy trong tất cả gian phòng cùng được dẫn chung thông qua một đường ống nước, cũng tức là, chúng ta muốn thần không biết quỷ không hay vươn xúc tu vào trong văn phòng Vương Khả, như vậy chỉ có một cách, đó chính là thông qua đường ống nước!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Ồ?
- Vậy nên, vừa rồi ta vào trong phòng vệ sinh, tháo vòi nước quan sát nửa ngày, cảm ứng tốc độ nước chảy, đã làm xong hết thảy chuẩn bị!
Đồng An An nói tiếp.
- Hết thảy chuẩn bị?
- Mở chiếc rương trên bàn ra, bên trong là pháp bảo đường chủ số ba giao cho ta.
Đồng An An nói.
- Thiểm Điện thần tiên (roi)?
Thần sắc cả đám đầu trọc bỗng chốc nghiêm túc.
Lập tức, chiếc rương được mở ra, bên trong đặt mười một cây roi, tất cả đều trong suốt, đồng thời tựa hồ có một luồng hồ quang điện chạy ở bên trong.
- Một người một cây, cẩn thận chút! Trước luyện hóa đi! Đây là pháp bảo của cường giả Nguyên Anh Cảnh, rất khó luyện hoá, dễ bị phản phệ, cẩn thận chút!
Đồng An An cầm lấy cây thô nhất trong đó.
- Vâng!
Cả đám chia nhau cầm lên roi hồ quang điện trong rương.
Xì xì xì xì xì!
Tựa hồ có từng đạo từng đạo dòng điện tràn vào trong người chúng nhân.
- A!
Một tên đầu trọc bị điện giật giãy nãy, phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
- Nhỏ giọng chút, kêu cái gì? Ngao, ngao …!
Đồng An An cũng bị hồ quang điện trong Thiểm Điện thần tiên giật cho một cái.
- Úc úc!
- Ngao ngao!
-
A ô!
- Đau đau, đau đau!
- Nha, nha, tê quá!
. ..
. ..
. ..
Đồng An An và mười tên đầu trọc bị Thiểm Điện thần tiên kích cho cả người phát run.
Ngoài phòng, Trương Chính Đạo lặng lẽ ép tai vào vách cửa.
Trương Chính Đạo nghe không rõ tiếng bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, nhưng lại nghe được tiếng bọn họ kinh hô.
- Đau đau đau đau!
- Tê tê, tê quá!
- Ngao!
- Roi này giật kinh quá!
- Ta chịu không được, chịu không được, để ta thử cây khác!
- Cây này giật ghê lắm, a úc, tê thật, mẹ nó, ta cũng không chịu được!
. ..
. ..
. ..
Ngoài cửa, Trương Chính Đạo há hốc mồm, mắt trợn trừng nhìn cửa phòng.
- Các ngươi làm trò gì đấy? Roi da mà cũng tê được? Khó hiểu thật?
Trương Chính Đạo nghi hoặc lẩm bẩm.
Lỗ tai tiếp tục dán lên cửa, nghe tiếng kêu mơ mơ hồ hồ bên trong. Còn có tiếng nước chảy ào ào.
- Ta thả vòi nước xuống, sau đó tháo nước ra, lấy Thiểm Điện thần tiên của ta làm chủ, các ngươi làm phụ, cùng theo ta, đi!
Đồng An An hạ giọng nói.
Xì xì xì xì xì!
Cả đám thúc giục Thiểm Điện thần tiên, chỉ thấy, Thiểm Điện thần tiên đột nhiên biến dài, tùy theo Đồng An An dẫn động, nháy mắt đã len lỏi vào trong đường ống nước.
Hô!
Mười một cây Thiểm Điện thần tiên sáng ngời cứ vậy len lỏi chui rúc trong ống nước, dưới sự điều khiển của ý niệm Đồng An An, men theo lộ tuyến đường ống tiến thẳng đến văn phòng Vương Khả ở tầng cao nhất.
- Sắp đến rồi, Thiểm Điện thần tiên đã cảm ứng được vòi nước trong văn phòng Vương Khả, nghe cho kỹ, đợi lát nữa ta hạ lệnh một tiếng, tất cả Thiểm Điện thần tiên đồng loạt phá tan vòi nước, tiến vào quấn lấy Vương Khả, phanh thây xẻ thịt hắn! Giết Vương Khả!
Đồng An An thấp giọng nói.
- Vâng!
Cảm đám ứng tiếng.
Ngao ngao ngao!
Mười người bị hồ quang điện trong Thiểm Điện thần tiên, pháp bảo vốn dành cho Nguyên Anh Cảnh phản phệ, giật đến độ cả người phát run, nhưng nghĩ đến sắp giết được Vương Khả, ai nấy đều không thèm để ý.
Hết thảy đều nằm trong tính toán, chờ đợi đàn chủ ra lệnh!
…..
Cao ốc Thần Vương, tầng đỉnh!
Trương Ly Nhi dẫn theo đám đệ tử Kim Ô Tông đi lên tầng đỉnh.
Lúc này, bên ngoài phòng làm việc Vương Khả còn có hai tên đệ tử canh chừng, nhìn thấy Trương Ly Nhi đi đến, đang định hành lễ, lại bị Trương Ly Nhi ngăn cản.
- Đại sư tỷ, hình như văn phòng Vương Khả có trận pháp ngăn cách với bên ngoài, chúng ta không nghe được thanh âm bên trong, nhưng chúng ta đã tận mắt nhìn thấy Vương Khả đi vào!
Một tên đệ tử Kim Ô Tông cung kính nói.
- Một mình?
Trương Ly Nhi hỏi.
- Một mình!
Cả hai tên đệ tử Kim Ô Tông đều gật đầu xác nhận.
- Làm tốt lắm!
Trong mắt Trương Ly Nhi chớp qua vẻ mãn ý.
- Tỷ, chúng ta nhanh đi vào gõ ám côn thôi.
Trương Thần Hư mong đợi nói.
Trương Ly Nhi lắc đầu:
- Gõ ám côn thì dễ, nhưng ép hết sạch tiền trên người Vương Khả thì không dễ, tiến vào không phải một lúc là xong ngay được, có thể phải mất một đoạn thời gian rất dài!
- Hả? Thế . . . !
Trương Thần Hư lo lắng nói.
- Không sap, một mình ta đi vào là được rồi, các ngươi canh giữ ở bên ngoài, không cho bất cứ kẻ nào quấy nhiễu!
Trương Ly Nhi dặn dò nói.
- Nhưng mà. . . !
- Không nhưng nhị gì cả, lấy năng lực của ta còn không đối phó được Vương Khả? Yên tâm, ta sẽ ép sạch sẽ tiền trên người hắn, các ngươi ở ngoài này nhất định phải trụ vững trước bất cứ áp lực nào, rốt cuộc các ngươi đang danh chính ngôn thuận là bảo an của cao ốc Thần Vương, có thể cự tuyệt người khác tiến vào!
Trương Ly Nhi phân phó nói.
- Được rồi, tỷ, ngươi yên tâm, dù bất luận là ai đi đến, ta đều nói Vương Khả dặn không được quấy rầy!
Trương Thần Hư gật đầu nói.
- Tốt lắm, ha ha, chờ ta gõ ám côn Vương Khả xong, cầm theo khoản tiền kia, chúng ta liền về Kim Ô Tông, sau đó cũng đứng ra bán bảo hiểm! Ha ha ha!
Trương Ly Nhi hưng phấn cười nói.
Trong lúc cười. Trương Ly Nhi đẩy cửa phòng làm việc Vương Khả. Nhấc chân bước thẳng vào.
Cửa phòng làm việc Vương Khả không có vật dùng đặc thù nào ngăn cản cả, trước lối vào chỉ đặt một bức bình phong, chắn không người ngoài nhìn thấy cảnh vật bên trong.
Tiến vào văn phòng Vương Khả, Trương Ly Nhi lập tức đóng kín cửa, ở bên ngoài, đám người Trương Thần Hư cũng tản ra, chặn quanh bốn phía văn phòng Vương Khả, không cho bất cứ kẻ nào tới gần.
Trương Ly Nhi vừa bước vào liền khẽ nhướng mày, vừa nãy tiếng đóng cửa hơi lớn, liệu có bị Vương Khả phát hiện? Nhưng sao trong này lại không nghe tiếng Vương Khả?
- Ồ?
Trương Ly Nhi khẽ thốt lên kinh ngạc.
Bước qua bình phong, văn phòng rộng rãi hiện lên trong tầm mắt.
Rèm cửa bốn phía đều được kéo xuống, khiến người bên ngoài không cách nào nhìn thấy được bên trong, nơi này đặt một chiếc bàn đọc sách khá là, bài trí tương đối xa hoa, một bên còn có phòng vệ sinh, vách tường tứ phía đều là tủ sách, trên đó chất đầy thư tịch.
Toàn bộ nơi này đều rất bình thường, điều duy nhất không bình thường chính là thiếu mất một người, Vương Khả!
- Vương Khả đâu? Chẳng phải nói Vương Khả đã đi vào? Nhưng người đâu?
Trương Ly Nhi ngơ ngác lẩm nhẩm.
Tứ bề trống rỗng, đến cả chỗ giấu người đều không có, nhưng mà, Vương Khả lại chẳng thấy đâu? Vô lý thật?
Trương Ly Nhi đột nhiên có dự cảm chẳng lành, lập tức đi khắp bốn phía kiểm tra một phen.
Đúng lúc này, cửa phòng vệ sinh bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng vang két két.
Ánh mắt Trương Ly Nhi sáng rực lên, Vương Khả trốn trong phòng vệ sinh?
Không đúng! Tiếng két két kia là tiếng vòi nước, vòi nước này thiết kế kiểu xoay ngang. Không có người đụng lại từ từ xoay tròn đầy quỷ dị, sau đó từ từ mở ra.
Xào xào!
Nước máy chảy lênh láng, không có người mở, lại cứ thế tràn ra?
- Cơ quan? Náo quỷ?
Sắc mặt Trương Ly Nhi không giấu được vẻ cổ quái.
Trương Ly Nhi đã ở trong cao ốc Thần Vương này mười ngày, vòi nước nhìn qua không biết bao nhiêu lần, nhưng mà, sao nó lại tự mở?
- Vương Khả, ta biết ngươi đang núp trong bóng tối? Đừng đùa nữa, đi ra đi!
Trương Ly Nhi trầm giọng nói.
Trương Ly Nhi tưởng rằng Vương Khả đang núp trong bóng tối hù dọa mình.
Đáng tiếc, văn phòng rộng thênh thang, lại không có ai đáp lời Trương Ly Nhi.
Nét mặt Trương Ly Nhi trầm xuống, nhẹ nhàng đi đóng lại vòi nước.
Ngay lúc sắp đụng tới vòi nước, chợt bành một tiếng, thủy long đầu ầm vang nổ tung.
Bành!
Nước máy phun thẳng lên người Trương Ly Nhi.
- Chút tài mọn cũng định hù dọa ta?
Trương Ly Nhi hừ lạnh.
Tay áo hất lên, dòng nước sắp đập vào mặt tức thì bắn ngược trở về. Trương Ly Nhi không để ý nước tràn ra nữa, lại không biết rằng, bên trong nước máy còn có thứ khác.
Oanh!
Trong nước máy, mười một cây roi dài trong suốt cuốn theo luồng điện cực mạnh bay thẳng đến Trương Ly Nhi.
Tựa như bạch tuộc tám đuôi nháy mắt quấn quanh tứ chi Trương Ly Nhi.
- Cái gì?
Trương Ly Nhi cả kinh kêu lên thất thanh.
Cùng lúc. Trong phòng Đồng An An.
- Quấn được rồi? Quấn được Vương Khả rồi? Ta cảm ứng được Thiểm Điện thần tiên biến hóa, nhanh, thúc giục Thiểm Điện thần tiên, phóng điện!
Đồng An An kinh hỉ kêu lên.
Oanh!
Thiểm Điện thần tiên đột nhiên toát ra vô số dòng điện sáng chói, bay thẳng lên tầng đỉnh, quấn lấy Trương Ly Nhi.
Trương Ly Nhi đang định giật ra Thiểm Điện thần tiên quấn trên người, bỗng chợt lại có vô số dòng điện bắn thẳng vào.
- A!
Dòng điện xung kích khiến Trương Ly Nhi lập tức phát ra một tiếng kêu thảm, tóc tai dựng đứng cả lên.
Dòng điện cực mạnh kết hợp với sức giãy dụa của Trương Ly Nhi tạo nên một luồng khí lưu cường đại, nháy mắt cuốn cho vật phẩm trong phòng làm việc ngã trái ngã phải, lộn xộn hết cả.
Đúng lúc này, trong sảnh trà ở lầu một. Mộ Dung Lục Quang nhìn chằm chằm lá cờ nhỏ trên bàn, lá cờ không ngừng rung động, đột nhiên phát ra lam quang sáng chói.
- Đại sư huynh, Định Quang Kính Dẫn Đạo Kỳ có động tĩnh, đám người Đồng An An đang ra tay với Vương Khả!
Một tên sư đệ kinh hỉ nói.
- Hay lắm, Dẫn Đạo Kỳ, bắt đầu!
Mộ Dung Lục Quang lập tức thúc giục lá cờ.
Ông!
Trên lá cờ nở rộ thanh quang, cùng lúc, ở văn phòng Vương Khả, trận pháp được Mạc Tam Sơn âm thầm bố trí khi trước được dẫn động, lập tức, lượng lớn thanh quang tựa như hiện ra từ trong hư không, chiếu sáng toàn bộ văn phòng.
Bị dòng điện kích thích, bị nước máy giội lên người, bị roi dài trong suốt quấn quanh, Trương Ly Nhi còn chưa cách nào giãy thoát ra được, lập tức, lại có vô số thanh quang chiếu xạ, một cỗ lực lượng định thân nháy mắt khiến cho Trương Ly Nhi hết đường nhúc nhích.
Sắc mặt Trương Ly Nhi đại biến:
- Trúng kế, Vương Khả? Ngươi mai phục ta?