Thang máy cao ốc Thần Vương tự nhiên là do linh thạch khu động, loại công cụ lên xuống đơn giản kiểu này, đối các Luyện Khí Sư các đại tiên trấn mà nói thì quả thực dễ dàng như bỡn.
Lúc này trong thang máy chỉ có hai người là Vương Khả và Trương Chính Đạo.
- Năm vạn cân linh thạch? Ý ngươi là, lần này ta có thể được trích hoa hồng năm vạn cân linh thạch? Vương Khả, từ lúc nào mà ngươi hào phóng thế?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
Năm vạn cân, đã bao giờ trong túi Trương Chính Đạo có được nhiều tiền vậy đâu? Ngày xưa trộm mộ cũng chưa từng phát tài đến thế. Hạnh phúc tới quá đột nhiên, đến nỗi tận lúc này đầu óc Trương Chính Đạo vẫn cứ ngất ngây, có chút không dám tin tưởng.
- Vương Khả làm việc trước nay luôn công chính, nên đưa, ta đưa không thiếu nửa phần, không nên đưa, một phần ta cũng không đưa! Trương Chính Đạo, ngươi nói xem, ta còn keo kiệt nữa không?
Vương Khả vỗ vỗ vai Trương Chính Đạo nói.
- Không keo kiệt, không keo kiệt, ha ha ha, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi hào phóng như vậy!
Trương Chính Đạo kích động nói.
- Làm cho tốt, sau này kéo tới càng nhiều khách hàng, phần trăm hoa hồng sẽ càng nhiều!
Vương Khả cười nói.
- Được, được,. . . ., đợi đã, phần trăm hoa hồng? Lần trước ngươi nói với ta, phần trăm hoa hồng là 0,5%, lần này, ta cầm năm vạn cân tiền hoa hồng, vậy chẳng phải ngươi kiếm lời một ngàn vạn cân linh thạch?
Tròng mắt Trương Chính Đạo đột nhiên trợn tròn như chuông đồng.
Trương Chính Đạo biết rõ lần này Vương Khả khẳng định kiếm được không ít tiền, nhưng không ngờ lại khoa trương đến thế, một ngàn vạn cân linh thạch? Một ngàn vạn cân?
Toàn bộ gia sản của một đại lão Nguyên Anh Cảnh bình thường cũng không khả năng nhiều vậy được! Thế mà chỉ trong một buổi sáng ngươi đã vét được ngần ấy?
- Còn phải đặt trong quỹ bảo hiểm, sau này dùng để thanh toán tiền bồi thường, nào có nhiều vậy được, ta chỉ kiếm chút tiền khổ cực mà thôi! Không sung sướng như ngươi tưởng tượng đâu!
Vương Khả lắc đầu.
- Đánh rắm, tiền vào trong túi ngươi rồi còn có lúc nôn ra? Ngươi lừa gạt người khác thì cũng thôi, còn định gạt ta, không có cửa đâu!
Trương Chính Đạo trừng mắt không tin.
Vương Khả sững sốt, giờ Trương Chính Đạo biến khôn ra rồi?
- Vương Khả, lần này người đều là do ta kéo tới, tất cả mọi người đều là ta kéo tới, ngươi nhìn xem, ta giúp ngươi kiếm lời nhiều như vậy, ngươi lại chỉ cho ta ngần này? Một cọng lông trên chín con trâu? Có phải hơi quá đáng rồi không?
Trương Chính Đạo kêu lên.
- Một cọng lông trên chín con trâu? Ngươi gọi năm vạn cân linh thạch là cọng lông? Không muốn thì thôi!
Vương Khả lắc đầu.
- Đừng, đừng, ta muốn, ta muốn! Xem như vừa rồi ta chưa nói gì!
Trương Chính Đạo lập tức nhận lầm.
- Ai, Trương Chính Đạo, ngươi chỉ thấy được chuyện mình làm, nhưng ngươi có thấy chuyện người khác làm không? Ngươi chỉ đưa đi mấy tấm thiếp mời, làm nghiệp vụ chân chạy mà thôi, hai mươi ngày kiếm lời năm vạn cân linh thạch, ngươi đi đâu tìm được chuyện tốt như thế?
Vương Khả lắc đầu.
- Ta, ta còn kiêm chức bảo an!
Trương Chính Đạo tranh biện nói.
- Năm vạn cân linh thạch còn chưa đủ? Ngươi làm chút chuyện thế thôi, còn không biết xấu hổ đòi hỏi? Lần này dưới tay ta có nhiều thuộc hạ như vậy, chẳng lẽ bọn họ đều không làm gì? Có ai trong bọn họ được phần trăm hoa hồng cao như ngươi không? Tự ngươi ngẫm nghĩ mà xem, nhiều người như vậy, nhiều cái mồm há ra như vậy, đằng sau bọn họ còn là gia đình người thân, thu nhập của bọn họ đều không nhiều bằng ngươi, ngươi còn mặt mũi đòi hỏi?
Vương Khả khinh bỉ nói.
- Nhưng mà, nhưng mà . . . !
- Không sai, ngươi đúng là đi đưa thiếp mời, mời tới ba ngàn người, nhưng là, từ đầu tới đuôi chẳng phải đều do ta sắp đặt? Không có mấy người sư tôn trấn trường diện, người khác sẽ tin tưởng chúng ta? Không có diễn thuyết xúc động tâm can của ta hôm nay, khách hàng sẽ cam tâm tình nguyện mua bảo hiểm? Còn cả kiến tạo cao ốc Thần Vương này nữa, những thứ đó đều không cần tiền? Ngươi làm chút chuyện cỏn con, kiếm lời nhiều thế rồi, đấy còn là ta nể tình nhiều năm thân quen, ngươi lại không biết xấu hổ đòi thêm càng nhiều? Mặt mũi ngươi đâu? Lương tâm ngươi đâu?
Vương Khả chất vấn.
Trương Chính Đạo:
- . . . !
Lời như thế mà Vương Khả ngươi cũng nói ra được? Ta đã đủ không biết xấu hổ, nhưng so với ngươi, đến cả cái rắm đều không xứng! Độ dày da mặt ngươi rốt cục luyện thành bằng cách nào?
- Nhưng mà, 0,5% phần trăm có hơi ít! Có thể tăng chút được không?
Trương Chính Đạo hỏi.
- Ngươi, không biết kiếm tiền gian khổ, chỉ thấy ta ăn thịt, lại không thấy ta bị đánh! Ngươi biết ta kiếm tiền khốn khó cỡ nào không?
Mặt Vương Khả đen lại, trầm giọng nói.
Trương Chính Đạo:
- . . . !
Mẹ nó, kiếm tiền kiểu này của ngươi thì có gì là khó? Nói thế, mấy năm qua ta không vét được tiền thì tính là cái gì?
- Ánh mắt ngươi kiểu gì đấy? Không tin? Thế này đi, đừng nói ta không nể tình, hôm nay đám người mua sắm bảo hiểm kia đều còn đang nghỉ ngơi trong cao ốc Thần Vương, ngươi đi mời bọn họ tiếp tục mua sắm bảo hiểm, miễn ngươi có thể thuyết phục bọn họ mua sắm bảo hiểm, phần trăm hoa hồng ta trích cho ngươi tăng lên gấp mười! Thế nào?
Vương Khả nói.
- Thật ư? Gấp mười?
Trương Chính Đạo kích động nói.
- Không sai, nhưng, không được phép làm phật lòng khách hàng, chỉ có thể khuyên, phải khiến song phương đều thoải mái vui vẻ!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Yên tâm, yên tâm, ta cam đoan lại kéo tới một nhóm bảo hiểm nữa!
Trương Chính Đạo kích động nói.
Keng!
Thang máy đến tầng đỉnh.
Vương Khả và Trương Chính Đạo tách ra.
Vương Khả mở cửa phòng làm việc, tiến vào.
- Gấp mười? Ở đại sảnh lúc nãy, ta điều động không khí, dẫn lên chúng nhân nhiệt huyết xung váng đầu, bọn họ mới nhất thời nóng đầu lên, tùy theo tâm lý số đông mua vào nhiều bảo hiểm như vậy, đấy còn là nhờ công rất nhiều “tay trong được ta bố trí sẵn. Còn giờ? Đa phần người mua bảo hiểm chắc đều đã tỉnh táo lại, sớm hối hận đến thối ruột thối gan, nói không chừng đang chửi đổng trong phòng, kêu gào muốn đòi lại tiền cũng nên. Đáng tiếc, tiền vào túi ta rồi, còn muốn lui? Làm ơn nhìn lại “điều khoản miễn trừ trách nhiệm trên hợp đồng rồi nói! Còn về Trương Chính Đạo? Ách, không bị chửi đã là may.
Vương Khả nhún vai, đóng lại cửa phòng làm việc.
Vương Khả quét mắt nhìn phòng làm việc một lượt, thần sắc chợt nghiêm túc:
- Phòng làm việc này này của ta cứ có cảm giác u ám thế nào ấy nhỉ, không lẽ sẽ xảy ra chuyện ra chẳng lành? Ừ, không phải nơi tốt đẹp gì, cũng may, ta sớm có chuẩn bị!
Cùng lúc đó, chính như Vương Khả dự đoán, Trương Chính Đạo mang theo ý cười hữu hảo, gõ cửa nguyên một đám khách hàng vừa mua sắm bảo hiểm.
- Trần đạo trưởng, bảo hiểm hôm nay thế nào? Có hứng thú mua tiếp không?
Trương Chính Đạo cười bồi nói.
- Bành!
Cửa phòng đóng sầm lại, đụng lên mũi Trương Chính Đạo một cái, sống mũi cong veo.
Trương Chính Đạo ôm mặt, ngắt lấy máu mũi thống khổ nói:
- Mẹ nó, không mua thì thôi, sao lại đột nhiên đóng cửa? Mũi của ta! Ai u!
Trương Chính Đạo có tìm muốn tìm Trần đạo trưởng ở trong phòng để lý luận, nhưng nhớ đến yêu cầu của Vương Khả, không thể làm phật lòng khách hàng, thế là đành nhịn đau lui ra.
Đi đến phòng tiếp theo, gõ cửa. Cửa phòng mở ra, lại là một đạo hữu thân quen.
- Thái đạo hữu, có hứng thú. . . !
Trương Chính Đạo cố nặn ra ý cười, hỏi nói.
Bành!
Cửa phòng lần nữa đóng lại, Trương Chính Đạo lần nữa bịt mũi ngồi xổm dưới đất.
- Mẹ nó, ta còn chưa lên tiếng, sao ngươi đã đóng cửa rồi!
Trương Chính Đạo buồn bực nói.
Liên tục gõ cửa mấy cường giả tông môn thân quen, mũi Trương Chính Đạo đã bị đụng cho đỏ thẫm, thảm không nỡ nhìn.
- Ta hiểu rồi, năm vạn cân linh thạch không chỉ là phần trăm hoa hồng, mà vẫn là phí trách nhiệm! Những người mua bảo hiểm mà hối hận kia giờ đều cho rằng ta lừa bọn họ? Vương Khả, tên hỗn đản!
Mặt Trương Chính Đạo xụ lại như cứt ngâm.
Nhưng, cứ vậy bỏ qua? Trương Chính Đạo không cam tâm!
- Gấp mười? Phần trăm hoa hồng gấp mười, không thể cứ vậy bỏ qua được, có người không nguyện ý mua tiếp, nhưng không chừng sẽ có người nguyện ý? Có câu không sợ việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền! Ta không tin đến cả một người muốn mua tiếp cũng không có! Đúng rồi, cái đám mua một phần hai phần đều là quỷ nghèo, tìm bọn hắn làm sao bán được? Muốn tìm phải tìm đứa ngốc nhiều tiền, cái đám khách vip một lần mua mười phần trở lên mới đúng!
Trương Chính Đạo nghĩ nghĩ.
Suy đi tính lại, Trương Chính Đạo liền nghĩ tới tiêu điểm trong đám đông khi trước, nữ lang áo hồng.
Nữ lang áo hồng cũng mua mười phần! Hơn nữa Trương Chính Đạo còn hỏi dò, biết được khi đó nữ lang áo hồng đi thẳng tới chuyên khu khách vip, không thèm nhìn điều khoản ghi trên hợp đồng, vung tay lên mua liền mười phần bảo hiểm. Có tên mãnh nam đầu trọc ở bên không đủ tiền, nữ lang áo hồng cũng khẳng khái cho mượn, thuận tay trả giúp. Đến cả quà lưu niệm miễn phí đều không cần. Hào khí vô cùng!
Thổ hào thần bí, tiêu tiền như nước, mí mắt đều không nháy lấy một lần. Đây mới là khách hàng mục tiêu của mình!
Trương Chính Đạo kích động tìm tới nhân viên cao ốc Thần Vương, hỏi dò phòng nghỉ của nữ lang áo hồng.
Trương Chính Đạo ôm theo tâm tình kích động, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chập chờn nữ lang áo hồng một phen.
Đi đến trước cửa phòng, Trương Chính Đạo chỉnh lý dung nhan, sau đó khe khẽ gõ cửa.
Đông đông đông!
Sau ba tiếng vang, hắn phát hiện cửa trong không khóa, lọt ra một khe nhỏ.
- Vào đi, ta để cửa cho ngươi đấy!
Trong phòng truyền ra tiếng của nữ lang áo hồng.
Trương Chính Đạo:
- ? ? ? ?
Chuyện gì đây? Giữ cửa cho ta? Nữ lang áo hồng biết ta đến tìm?
Trương Chính Đạo đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy, cửa phòng vệ sinh bên trong đóng chặt.
Hoa lạp lạp lạp!
Trong phòng vệ sinh truyền ra từng hồi tiếng nước chảy.
- Nữ lang áo hồng đang tắm?
Trương Chính Đạo thẫn thờ tự nhủ.
Nàng giữ cửa cho ta, nàng đang tắm? Chuyện gì vậy?
- Đến trên giường đợi ta một lúc, ta sắp xong rồi, ra ngay thôi!
Trong phòng vệ sinh lần nữa vọng ra giọng của nữ lang áo hồng.
Tiếng nước chảy ào ào khiến cả gian phòng bùng lên không khí mập mờ ám muội.
Trương Chính Đạo nhìn giường lớn trong phòng, lại nhìn phòng vệ sinh. Đột nhiên nghĩ tới một khả năng đáng sợ.
- Cái này, cái này …. Chẳng lẽ nữ lang áo hồng muốn ta hi sinh đời trai?
Nét mặt Trương Chính Đạo cứng đờ.
Nếu là mỹ nữ, không, chỉ cần là một nữ nhân bình thường, vì phần trăm hoa hồng, có lẽ Trương Chính Đạo sẽ gật đầu thuận theo, nhưng nghĩ đến bộ dạng mặc áo khoác rồi còn siết ra được thịt thừa của nữ lang áo hồng kia, cả người Trương Chính Đạo bất giác run lên.
- Ta tới nói chuyện bảo hiểm!
Trương Chính Đạo xụ mặt nói.
- Bảo hiểm? Đã không quan trọng, quan trọng là chuyện chúng ta cần phải làm tiếp ngay sau đây! Đợi làm xong rồi, chuyện gì cũng dễ nói!
Phòng vệ sinh truyền ra tiếng nói của nữ lang áo hồng.
Trương Chính Đạo lại quay đầu nhìn giường lớn trong lòng, mặt lộ ra vẻ khổ sở.
Chẳng lẽ, vì chút tiền hoa hồng, ta thực sự phải hi sinh đời trai? Ta không cam tâm!
Vương Khả nói không sai, tiền này, không dễ cầm! Ta chỉ thấy trộm ăn thịt, không thấy được trộm bị đánh!
Vì sao? Tên Vương Khả kia kiếm tiền căn bản như đang chơi đùa, sao đến lượt ta lại thành thê thảm thế này? Còn phải hi sinh đời trai?
- Thôi, nhắm mắt lại, mọi chuyện rồi sẽ qua!
Trương Chính Đạo cắn chặt hàm răng, nằm xuống trên giường.
- Ta chuẩn bị xong rồi, ngươi … ngươi chừng nào thì đi ra?
Nét mặt Trương Chính Đạo hiện lên vẻ bi tráng.
- Nhanh, ta xong ngay đây, ngươi trước mở chiếc rương trên mặt bàn ra, trong rương có roi ta chuẩn bị sẵn! Đợi lát nữa sẽ dùng!
Phòng vệ sinh truyền ra tiếng nói của nữ lang áo hồng.
Trương Chính Đạo há mồm ngạc nhiên nhìn chiếc rương trên bàn.
- Còn có roi da?
Trương Chính Đạo giật nảy mình.
Tiền này cầm được ư? Hai mắt nhắm lại là xong? Thế này phải chơi bao lâu? Còn có đạo cụ? Rốt cuộc là ta dùng hay là ngươi dùng?
- Ngươi kiểm tra lại xem có đủ mười một cây roi không, cây thô nhất ở chính giữa là của ta! Đừng cầm nhầm!
Phòng vệ sinh lần nữa truyền đến tiếng của nữ lang áo hồng.
Trương Chính Đạo:
- . . . !
Trương Chính Đạo còn chưa sờ lên rương, nhưng lúc này cả người hắn đã tê dại.
Mẹ nó, khinh người quá lắm, một cây còn chưa đủ, ngươi chuẩn bị tận mười một cây? Còn dùng cây thô nhất?
Ngươi muốn chơi cái gì? Ngươi muốn chơi cái gì?
Tiền này, ta cầm nổi ư?!
Khinh người quá đáng!
- Ngươi cầm giúp một chiếc vào đây cho ta!
Phòng vệ sinh lại truyền đến tiếng của nữ lang áo hồng.
Trương Chính Đạo giương mắt ngước nhìn về phía phòng vệ sinh.
Ngươi tắm còn chưa xong, đã muốn bắt đầu ngay trong đó rồi? Có cần vội thế không?
Nghĩ đến đường cong thịt thừa kia, Trương Chính Đạo bất giác rùng mình một cái.
- Tiền này ta không cầm, khinh người quá lắm!
-
Trương Chính Đạo xấu hổ bật dậy từ trên giường, nện cửa đi ra.
Trương Chính Đạo mới vừa ra khỏi phòng, cửa phòng vệ sinh liền mở ra, nữ lang áo hồng Đồng An An căn bản không phải đang tắm, vẫn mặc nguyên bộ áo khoác màu hồng kia, nắm bịt chặt vòi nước, vòi nước phòng vệ sinh bị hỏng, cho nên mới không ngừng truyền ra tiếng nước chảy ào ào.
- Người đâu? Pháp bảo này của ta không cách nào bỏ vào ống nước được, muốn các ngươi tới giúp một tay, lại chạy đi đâu cả rồi?
Mặt Đồng An An đen lại, giận nói.
- Khụ khụ! Để không bị phát hiện, cứ phải ép thấp giọng the thé, khó chịu chết mẹ. Nhưng mà hết cách rồi, ở trong cái cao ốc Thần Vương này, tốt nhất vẫn nên cẩn thận thì hơn, cố chịu đựng thêm một lúc vậy!
Nữ lang áo hồng Đồng An An bóp bóp cuống họng.
Trương Chính Đạo nện cửa đi ra, đi đến đầu bậc thang, suy nghĩ một lát, trong lòng thực sự không cam tâm.
- Mẹ nó, thật vất vả mới tìm được một mụ phú bà, lại cứ thế bỏ đi? Nhưng mà, phú bà kia là đồ biến thái, ai chịu nổi? Ta không cam tâm, ta chỉ muốn kiếm chút hoa hồng, bán thêm phần bảo hiểm, làm sao lại khó như vậy?
Thần tình Trương Chính Đạo rất là bi phẫn.
Bi phẫn qua đi, hận hận quay đầu nhìn về phía gian phòng nữ lang áo hồng.
Lần này nhìn lại, hai mắt Trương Chính Đạo mở to. Chỉ thấy một tráng hán khôi ngô đầu hói tiến vào căn phòng kia.
- Đầu trọc? Mãnh nam?
Trương Chính Đạo kinh ngạc thốt lên.
Nhìn theo tên đầu trọc đi vào, thần sắc Trương Chính Đạo không giấu được vẻ phức tạp, mình không ăn được khổ, nhưng rốt cục vẫn có người ăn được!
- Vương Khả nói không sai, nào có cái gì năm tháng êm đềm, chỉ là nhẫn nhục tiến tới! Mãnh nam đầu trọc, ngươi là hào kiệt chân chính, đến cả mụ mập áo hồng kia đều chịu được!
Trương Chính Đạo không khỏi chán nản thở dài.
Ngay thời khắc Trương Chính Đạo thở dài, đột nhiên, hai mắt Trương Chính Đạo lại lần nữa trợn tròn.
Bởi vì, một tên mãnh nam đầu trọc khác cũng lặng lẽ tiến vào căn phòng của nữ lang áo hồng.
- Hai tên mãnh nam? Nữ lang áo hồng kia chịu được ư?
Trương Chính Đạo thất kinh tự nhủ.
Rất nhanh, tên đầu trọc thứ ba vào phòng.
Lúc này tròng mắt Trương Chính Đạo đã trợn trừng như chuông đồng, đây là cái gì? Khi xưa Vương Khả từng nói qua, thế này gọi là 3P hay gì ấy nhỉ?
Rất nhanh, tên đầu trọc thứ tư lặng lẽ tiến vào căn phòng nữ lang áo hồng.
Tên đầu trọc thứ năm!
Tên đầu trọc thứ sáu!
Trương Chính Đạo nhìn đến độ cả người ngây dại, trơ mắt nhìn mười tên mãnh nam đầu trọc tiến vào phòng nữ lang áo hồng.
- Tê ! Mười đứa? Đối mặt phú bà, một chút do dự đều không có? Nghề này bây giờ cạnh tranh kịch liệt vậy à?
Trương Chính Đạo kinh ngạc thốt lên.
Ầm!
Chỉ thấy, cửa phòng hung hăng đóng sầm lại, tựa hồ là khóa trái từ bên trong.
Trương Chính Đạo nuốt ngụm nước bọt, trong mắt đầy vẻ kinh thán, rón rén đi tới, định ép tai vào vách tường nghe xem, bên trong đến cùng đã xảy ra chuyện kích thích gì.