Trong đại sảnh!
Vương Khả đã đẩy cảm xúc của tất cả mọi người lên đến đỉnh điểm, có lẽ, có người còn giữ được tỉnh táo, nhưng phần lớn đều tỏ vẻ mong đợi.
- Chư vị, ta biết, có vài người không quan tâm bản thân an nguy, không cần mua bảo hiểm! Các ngươi yên tâm, công ty Thần Vương chúng ta sẽ không ép buộc bất cứ người nào mua cả, hết thảy toàn bằng tự nguyện!
Vương Khả lần nữa quát to.
Tiếng quát lớn này khiến một vài người không muốn mua thả lỏng phần nào.
- Tiếp theo là thời điểm mua hợp đồng bảo hiểm, mọi người đừng gấp! Không muốn tự mua, không muốn mua cho đệ tử, không muốn mua cho huynh đệ người nhà, vậy thì có thể đi ra từ cửa đông, chúng ta tuyệt đối sẽ không níu giữ, đồng thời, ở cửa đông ta cũng đã sắp xếp người đăng ký thân phận chư vị, mỗi người đều có thể nhận lấy một phần quà lưu niệm tinh mỹ nhân điển lễ khai trương!
Vương Khả hướng xuống đám đông bên dưới nói.
Để người không mua đi ra trước?
Nhất thời, rất nhiều người trong đại sảnh lộ vẻ hoang mang.
Chỉ có Trương Ly Nhi là lộ ra một tia kính nể.
- Tỷ, ngươi sao thế?
Trương Thần Hư khó hiểu hỏi.
- Tên Vương Khả này đúng là xấu xa, để người không mua đi trước? Hắc!
Nét mặt Trương Ly Nhi lộ vẻ hưng phấn.
- Thế thì có vấn đề gì?
Trương Thần Hư không khỏi nghi hoặc.
- Vốn là không có vấn đề, nhưng giờ thì có vấn đề. Vừa nãy, Vương Khả nói đến thống thiết như vậy, bảo cường giả các tông môn mua giúp đệ tử một phần bảo hiểm, nhằm đề thăng độ trung thành của đệ tử đối với tông môn, thế mà giờ đột nhiên dưới ánh nhìn chăm chăm của hàng trăm hàng ngàn con mắt ngươi lại vỗ mông đít rời đi, chẳng phải sẽ khiến chúng đệ tử hàn tâm? Nếu là nhiều người hỗn loạn thì cũng thôi, ai cũng không để ý ai, không tính là quá mất mặt, giờ thì sao, Vương Khả để ngươi đi ra trước? Đi cửa đông? Vòng ra mặt trước? Đây là lách nguyên một vòng dưới con mắt bao người, ai mà chịu được! Trưởng bối tông môn nào nguyện ý mất mặt vào lúc này? Cường giả trong tông không đi, mặt dưới tự nhiên cũng khả năng chạy trước được!
Trương Ly Nhi cười nói.
- Hả?
Trương Thần Hư sững sờ.
Cách đó không xa, nữ lang áo hồng Đồng An An đảo mắt nhìn quanh, trên mặt không giấu được vẻ sốt ruột.
- Các ngươi nhanh đi ra, để ta còn tiện lẫn vào theo! Các ngươi đều không đi, ta phải làm thế nào?
Đồng An An nóng ruột như lửa đốt.
Ta đã bị Vương Khả điểm danh nửa ngày, may mà bưng bít kín đáo, nhưng giờ phải làm sao? Các ngươi không đi, ta nào không dám đi ra một mình! Sao đây? Làm sao đây?
- Ồ? Xem ra chư vị lưu lại chỗ này đều có hứng thú với bảo hiểm tử vong ngoài ý muốn của công ty Thần Vương chúng ta! Vậy ta xin cảm tạ chư vị trước, chư vị đúng là tấm gương tốt cống hiến cho liệt sĩ chính đạo Thập Vạn Đại Sơn!
Vương Khả cung kính thi lễ.
Đại sảnh lặng ngắt như thế.
- Thế này đi, mọi người nhìn thấy không? Ở cửa nam ta đã bố trí hơn trăm nhân viên chuyên phụ trách ký kết hợp đồng bảo hiểm, mọi người có thể tới cửa nam ký hợp đồng, đồng thời nhận lấy một phần quà lưu niệm tinh mỹ miễn phí, chỉ cần đăng ký thân phận là được!
Vương Khả vừa cười vừa nói.
- Cửa nam?
Đám đông đảo mắt nhìn sang.
Chỉ thấy, ở cửa nam sớm đã bố trí trên trăm tủ quầy, chen kín hết cả, chỉ khi nào xong xuôi thủ tục, ghi danh thân phận mới có thể đi ra.
Sắc mặt Đồng An An đen như đáy nồi, giờ phải làm sao?
- Các vị, ký hợp đồng, giao tiền xong, mọi người đừng đi vội, cao ốc Thần Vương có phòng trọ cho chư vị tạm nghỉ ngơi, đợi quá trình hoàn thành, đắp lên đại ấn trên mỗi phần hợp đồng, trả lại chư vị, chư vị liền có thể rời đi!
Vương Khả giải thích nói.
- Được rồi!
Chúng nhân đều tán đồng, ứng tiếng nói.
- Cuối cùng, nếu có khách hộ mua sắm mười phần hợp đồng trở lên, có thể tới cửa tây dành cho khách vip, nơi đó sẽ có phục vụ chu đáo nhất!
Vương Khả cao giọng kêu nói.
- Chuyên khu dành cho khách vip?
Trương Ly Nhi sững sốt.
Những từ này chắc cũng chỉ Vương Khả mới nghĩ ra được? Mua một phần bảo hiểm, còn chia ra đủ mấy loại?
- Được rồi, đa tạ chư vị hôm nay tới tham gia điển lễ khai trương công ty Thần Vương, cũng đa tạ chư vị lắng nghe ta lảm nhảm nửa ngày, buổi họp báo giới thiệu sản phẩm đầu tiên của công ty Thần Vương đến đây là kết thúc! Kính mời chư vị lựa chọn!
Vương Khả hướng xuống đám đông bên dưới, cúc cung thi lễ nói.
Lập tức, rất nhiều người đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Đám đông cường giả ùn ùn kéo tới tủ quầy phía cửa nam mua sắm bảo hiểm.
Song vẫn có tương đối đông cường giả ngồi yên tại chỗ, sa vào trầm tư.
Không ít người còn đang chụm đầu nghị luận.
Đương nhiên, vẫn không ngừng có người rời đi qua cửa đồng, chẳng mua gì cả.
Chỉ là, người vội vã rời đi từ cửa đông không nhiều. Rốt cuộc, lúc này mới vừa tan lễ đã vội vàng chạy mất, cảm giác không khỏi có chút mất mặt, thế nên đa phần vẫn cố nán đợi thêm một lúc, trước ngồi lại tán gẫu với các đồng đạo khác!
Vương Khả hợp thời đi xuống đài.
Trần Thiên Nguyên đen mặt lại đi đến trước mặt Vương Khả.
- Nghiệt đồ, cái bảo hiểm này của ngươi là thế nào?
Trần Thiên Nguyên thấp giọng nói.
- Sư tôn, đệ tử cũng là vì nghĩ cho những liệt sĩ hi sinh vì chính nghĩa, đương nhiên, thuận tiện kiếm chút tiền khổ cực, đa tạ sư tôn hôm nay tới chống lưng cho đệ tử!
Vương Khả cũng thấp giọng đáp.
Trần Thiên Nguyên đã nhìn ra Vương Khả muốn mượn danh tiếng của mình, nhưng, ai bảo hắn rất mãn ý với tên đồ đệ này đây?
- Vậy ngươi nói xem, vi sư nên đi cửa nào?
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
- Sư tôn, còn có cửa bắc, đó là thông đạo dành cho nhân viên, ngài đi cửa bắc!
Vương Khả lập tức dẫn Trần Thiên Nguyên đi ra.
Trần Thiên Nguyên đen mặt lại đi theo, mặc dù hết thảy chuyện hôm nay nhìn qua có vẻ rất mới lạ, nhưng Trần Thiên Nguyên cứ cảm thấy mặt mũi mất sạch, rất là không thoải mái.
Trần Thiên Nguyên rời đi. Mạc Tam Sơn thần sắc cổ quái đi tới.
- Vương Khả, ngươi được lắm! Dùng tín dự của Thiên Lang Tông chúng ta để mưu lợi riêng?
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Mạc điện chủ, ngươi nói gì thế? Chẳng phải vừa rồi ta đã nói rồi sao, công ty Thần Vương không liên quan gì tới Thiên Lang Tông cả, hơn nữa ta còn thanh minh nhấn mạnh ngay trước mặt bao người!
Vương Khả lập tức phủ nhận nói.
Mạc Tam Sơn đen mặt lại, đúng là ngươi có thanh minh, nhưng mà, then chốt là người khác có tin không? Chẳng ai tin cả! Ai cũng tưởng rằng ngươi đang nói đùa!
Ánh mắt phức tạp nhìn Vương Khả, Mạc Tam Sơn phất tay áo rời đi.
- Mạc điện chủ, đi cửa bắc!
Vương Khả lập tức sai người bồi cùng.
Mạc Tam Sơn rời đi.
Mộ Dung Lục Quang cũng đen mặt rời đi, vừa nãy cắt băng thực sự quá mất mặt. Nếu không phải là tông chủ cũng lên, đánh chết hắn đều không đi. Còn bắt ta mua sản phẩm của Vương Khả, đùa chắc?
- Đại sư huynh, ngài không thể đi cửa bắc!
Vương Khả lập tức chặn lại Mộ Dung Lục Quang.
- Vì sao?
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
- Sư tôn và Mạc điện chủ là trưởng bối trong tông, tự nhiên phải kín đáo chút, tránh dẫn lên ảnh hưởng không hay, nhưng ngài và ta là người đồng bối! Cùng là đệ tử Thiên Lang Tông, ngươi hẳn nên cho sư đệ ta chút mặt mũi chứ, không thì không tốt lắm đâu!
Vương Khả khuyên nhủ.
- Không tốt lắm đâu? Hừ!
Mộ Dung Lục Quang hừ lạnh một tiếng.
Mộ Dung Lục Quang há lại quan tâm ảnh hưởng tốt hay là không, vẫn cứ định rời đi, không ra cửa bắc thì ra cửa đông.
- Đi, treo thư pháp của đại sư huynh ra đây!
Vương Khả quay sang tên thuộc hạ cách đó không xa nói.
Nét mặt Mộ Dung Lục Quang lập tức cứng đờ, thư pháp của mình? Tám chữ lớn lần trước bị ép viết xuống ở Ngộ Kiếm Phong?
“Công ty Thần Vương, đáng để tin cậy?
Tám chữ này, lúc ấy Mộ Dung Lục Quang còn chưa hiểu là chuyện gì, giờ mới ngộ ra, mẹ nó, đây rõ ràng là cái hố, còn cả kí tên của mình nữa. Giờ dù mình có rời đi từ cửa đông thì cũng vô dụng, thư pháp treo lên, ai nấy đều cho rằng mình toàn lực ủng hộ Vương Khả.
- Chữ ta viết, trả lại cho ta!
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
- Đó là vật của ta, đại sư huynh, không lẽ ngươi định cướp?
Vương Khả trừng mắt nhìn lại.
Mộ Dung Lục Quang:
- Được, được lắm, ta không đi cửa đông, nhưng, giữa thanh niên bạch nhất thế này, ngươi không được treo lên!
Thư pháp của mình vừa treo lên, vậy chẳng phải biến tướng khuyên nhủ đệ tử Thiên Lang Tông cũng mua bảo hiểm? Đặc biệt hôm nay bên ngoài còn tới nhiều sư đệ như vậy.
- Được!
Vương Khả cười gật đầu.
Mộ Dung Lục Quang lần nữa ẩn vào trong đám đông.
Lúc này, ở hướng cửa đông, nữ lang áo hồng Đồng An An đi tới lối ra vào.
- Vị tiền bối này, mời xốc lên mũ trùm đầu, lộ ra dung mạo, để chúng ta xác minh thân phận, sẽ có một phần quà lưu niệm tinh mỹ đưa tặng!
Nhân viên công tác từ tốn nói.
- Ta không cần quà lưu niệm!
Đồng An An ép thấp giọng nói.
- Vậy không được, quản lý đã dặn qua, vừa rồi ngài đứng lên phát biểu, nói chuyện rất tốt, chúng ta nhất định phải đăng ký, sau đó gửi quà, bằng không, ta phải bị trừ tiền lương!
Tên nhân viên công tác kia lo lắng nói.
Bởi vì mình bị Vương Khả điểm danh, phối hợp Vương Khả? Cho nên, bị trọng điểm cảm tạ?
- Không cần, ta không cần!
Đồng An An nôn nóng muốn xông ra ngoài.
- Quản lý, mau tới, mau tới! Hắn muốn bỏ chạy!
Tên nhân viên công tác kia hớt hải kéo lấy Đồng An An, miệng hô lên.
Đồng An An:
- . . . !
Tiếng hô vừa ra, sẽ có bao nhiêu ánh mắt quăng tới? Ngươi muốn làm gì? Tạo nghiệt!
Đồng An An quay đầu, về lại trong đại sảnh.
Còn về ám sát Vương Khả, giờ làm sao được? Nhất định phải tìm chỗ nào đó không người mới có thể ra tay. Cửa đông đi không nổi, phải đi cửa nam.
Cửa nam không ít người, hơn trăm tủ quầy, chắc phải mất một khoảng thời gian mới đến lượt mình, nhưng mà, cửa nam cũng bắt đăng ký thân phận, đến lúc đó phải làm thế nào?
Chỉ còn lại cửa tây.
Cửa tây là chuyên khu dành cho khách vip? Muốn làm gì cũng được. Nhưng, nhất định phải mua mười phần bảo hiểm trở lên mới có thể đi ra?
- Mẹ nó. . . !
Trong lòng Đồng An An lại chửi đổng mười vạn lần.
Trong phiền muộn, Đồng An An ngồi thẫn thờ một lúc trong đại sảnh.
Nhìn người trong đại sảnh càng lúc càng vắng, bản thân không thể đợi đến cuối cùng, đợi người ta đi hết còn trơ ra đó làm gì? Đồng An An đau đầu không thôi, cuối cùng đành phải cất bước tiến về phía chuyên khu dành cho khách vip ở cửa tây.
- Vương Khả, tên vương bát đản, chín tháng qua thật vất vả mới tích được ít tiền, chẳng lẽ lần này đều ném hết xuống sông xuống biển? Mẹ nó chứ, tí nữa lão tử giết chết ngươi!
Đồng An An gạt đi nước mắt, trong lòng ngấm ngầm mắng chửi.
Lúc này, mấy tên đầu hói đi tới.
- Đàn chủ, ta không mang đủ tiền, cho ta mượn chút!
- Ta cũng vậy, cửa nam, cửa đông đều bắt đăng ký thân phận, chúng ta đành phải đi cửa tây dành cho khách vip, ta không đủ tiền!
- Đàn chủ, ta cũng vậy, tối qua chơi mạt chược thua sạch, cho ta mượn chút!
. ..
. ..
. ..
Mấy tên đầu hói đi đến khiến Đồng An An vốn đã nghèo rớt mùng tơi lại càng thêm trời tuyết đổ mưa. Tạo nghiệt, đám ngu dốt này, đi ra ngoài đều không mang tiền? Dưới hàng trăm hàng ngàn con mắt nhìn trừng trừng thế này, đánh không được, mắng cũng không xong. Chỉ biết làm kẻ câm ăn hoàng liên, ngậm mồm nuốt đi vào.
Vương Khả kiên nhẫn chờ đợi, thấy người trong đại sảnh càng lúc càng ít.
Có hơn ngàn người chẳng mua gì cả, đi ra từ cửa đông, hơn ngàn người còn lại, hoặc nhiều hoặc ít đều mua bảo hiểm, sau đó tiến vào phòng nghỉ trong cao ốc Thần Vương. Đương nhiên, nhiều năm không gặp, tới lui chào hỏi là chuyện không tránh được.
Cuối cùng Mộ Dung Lục Quang vẫn không mua bảo hiểm mà một mực đợi trong đại sảnh, thấy khách nhân đã đi hết mới chịu rời đi. Nhưng không sao cả, mọi người đều tưởng rằng Mộ Dung Lục Quang toàn lực chống đỡ công ty Thần Vương. Thấy không? Đại sư huynh chăm chú làm công tác bảo an, một mực chờ đến khách nhân cuối cùng rời đi mới chịu đi ra. Thái độ tốt thế còn gì?!
Vương Khả ôm theo vô số linh thạch, từ cửa bắc ngồi thang máy rời đi.
Người rời đi cuối cùng chính là Trương Ly Nhi.
Nãy giờ nàng âm thầm kiểm đếm đầu người, tính toán sổ sách.
- Tỷ, sao ngươi còn ngồi ở chỗ này?
Trương Thần Hư ngạc nhiên hỏi.
- Một ngàn sáu trăm bảy tám người mua bảo hiểm, dù một người chỉ mua một phần bảo hiểm, không, rất nhiều người không chỉ mua một phần bảo hiểm, tính ra tối thiểu cũng là một ngàn vạn cân linh thạch. Một ngàn vạn cân linh thạch? Tê … đây mới chỉ là phỏng đoán tối thiểu nhất, còn rất nhiều khách vip mua mười phần trở lên, nữ lang áo hồng và đám đầu trọc kia cũng mua một lần mười phần! Tiền, tiền, tiền, phát tài, phát tài!
Trương Ly Nhi kích động đến độ trước ngực rung rung cả lên.
- Tỷ, tỷ, ngươi sao thế?
Trương Thần Hư lo lắng nói.
- Sao trước kia ta không nghĩ ra bán bảo hiểm nhỉ? Chỉ mới một buổi sáng, Vương Khả đã vét tới một ngàn vạn cân linh thạch? Sao trước kia ta không nghĩ ra cách vét tiền dễ thế này? Ta gõ ám côn, phải gõ bao nhiêu lần mới gõ được con số đó! Lần trước gõ ám côn cũng chỉ được mỗi năm mươi cân linh thạch, ta phải gõ mười vạn lần mới may ra so được với buổi sáng này của người ta?
Trương Ly Nhi thẫn thờ nói.
- Tỷ?
Trương Thần Hư tiếp tục kêu nói.
Đáng tiếc, Trương Ly Nhi đang đắm chìm thế giới tiền tài của chính mình.
- Không được, không được, đợi lần này qua đi, ta cũng phải mở công ty bảo hiểm! Phải để người người đến mua bảo hiểm của ta!
Trương Ly Nhi kích động nói.
- Tỷ, ngươi tỉnh lại!
Trương Thần Hư lo lắng nói.
- Một ngàn vạn cân linh thạch có thể mua được bao nhiêu túi xách bản giới hạn, mua được bao nhiêu vòng tay trữ vật bản giới hạn, bao nhiêu phi kiếm bản giới hạn, bao nhiêu tiên y hàng hiếm! Đều là của ta, đều là của ta!
Trương Ly Nhi kích động nói.
- Tỷ, người ta nhìn kia!
Trương Thần Hư rốt cục nhịn không được đẩy tỷ tỷ một cái.
- Làm gì?
Trương Ly Nhi hồi thần lại, trừng mắt nhìn đệ đệ.
- Tỷ, một ngàn vạn cân linh thạch mà thôi, ngươi cũng không phải chưa thấy qua, cha cũng có! Ngươi sao lại . . . ?
Trương Thần Hư ngơ ngác nói.
- Đánh rắm, tiền của cha chứ đâu phải tiền của ta, tiền trong túi tên Vương Khả kia là của ta! Sao giống nhau được? Nhìn ngươi xem, chỉ biết ăn bám, lại nhìn Vương Khả người ta kia, ngươi mà có được nửa phần bản sự kiếm tiền như hắn, ta cần gì phải tính tính toán toán?
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
- Ta? Ta . . . !
Nét mặt Trương Thần Hư lúc xanh lúc tím.
- Vương Khả đâu?
Trương Ly Nhi trầm giọng hỏi.
- Vừa rồi một tên sư đệ báo lại, Vương Khả cầm theo toàn bộ hợp đồng, vòng tay trữ vật chứ tiền đi lên văn phòng ở tầng cao nhất!
Trương Thần Hư trịnh trọng nói.
- Đi lên văn phòng ở tầng cao nhất? Một mình?
Tròng mắt Trương Ly Nhi sáng rực lên.
- Đúng vậy! Nhìn có vẻ thần bí lắm!
Trương Thần Hư giải thích nói.
- Đi, đi thực hiện chức trách bảo an của các ngươi, phong lại tầng cao nhất, ta đi gõ ám côn Vương Khả, số tiền kia đều là của ta! Ha ha, đi!
Trương Ly Nhi kích động nói.
- Được rồi!
Trương Thần Hư gật đầu.
Lúc này đệ tử Kim Ô Tông đều là bảo an cho cao ốc Thần Vương, hành động tự nhiên vô cùng thuận tiện, đi qua đâu, rất ít có người tra hỏi, đặc biệt hiện tại trong cao ốc Thần Vương đang trú ngụ rất nhiều tu giả, đám thuộc hạ của Vương Khả bận đến chân không chạm đất, hơi đâu để ý đám bảo an kia? Nhân viên an ninh có chức trách tuần tra các nơi, tới tầng đỉnh cũng dẫn lên chú ý gì lớn.