Trong đại sảnh, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Vương Khả khảng khái diễn thuyết trên đài! Bầu không khí vốn đang sục sôi bỗng chốc trở nên có chút cổ quái.
Lách nửa ngày, hóa ra Vương Khả ngươi chỉ đang bán đồ?
- Các vị, có lẽ có người cảm thấy, làm chuyện như thế chẳng phải là bồi tiền ư?
Vương Khả nhìn xuống đám đông bên dưới nói.
Chúng nhân hơi ngớ.
- Không sai, đúng là bồi tiền, cầm ra một vạn cân linh thạch cho một gia thuộc liệt sĩ thì ai chẳng làm được. Nhưng một trăm liệt sĩ thì sao? Một vạn liệt sĩ thì sao? Có tông môn nào trong các ngươi có thể thanh toán được nổi? Ta nghĩ, không tông môn nào dám vỗ ngực nói, ta bao hết! Thiên hạ này chắc cũng không có tổ chức nào dám làm như thế?
Vương Khả nhìn xuống đám đông phía dưới, sảng giọng nói.
Đại sảnh trầm mặc.
- Năm ngàn cân linh thạch, nhiều không? Đối với tiền bối Nguyên Anh Cảnh mà nói, có lẽ chỉ bằng số tiền mua một thân quần áo! Đối với cường giả Kim Đan Cảnh mà nói, chỉ là tiền cho một lần tiệc rượu. Đối với Tiên Thiên Cảnh mà nói, khả năng sẽ hơi nhiều chút, nhưng, cũng không đến nỗi thương cân động cốt? Vị nữ đạo hữu áo hồng kia, ta nói đúng không?
Vương Khả truy vấn.
Đại sảnh lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại giọng the thé của Đồng An An:
- Đúng!
Vương Khả liếc nhìn nữ lang áo hồng, “tay trong này tốt thật. Quá biết phối hợp.
- Số tiền này đặt ở trong vòng tay trữ vật chỉ là vật chết mà thôi, nhưng, lại có thể cứu nguyên một gia đình! Các sư đệ sư muội Tiên Thiên Cảnh, các ngươi liệu có từng nghĩ qua? Mỗi lần chính ma chi chiến, đối tượng nào chết nhiều nhất? Là các ngươi, là đám Tiên Thiên Cảnh các ngươi! Các ngươi chính là pháo hôi! Trước nay các ngươi không bận tâm ư? Kim Đan Cảnh, Nguyên Anh Cảnh không bận tâm, chẳng lẽ các ngươi cũng không bận tâm? Các ngươi không cảm nhận được nguy hiểm ư? Các ngươi không cảm nhận được ánh mắt không giúp của thê nhi ư? Một khi các ngươi ngã xuống, phụ mẫu các ngươi, thê nhi các ngươi, bọn họ phải làm sao? Phải làm sao?
Vương Khả hướng xuống chúng nhân trong đại sảnh, kêu gào nói.
Nhất thời, đại sảnh trầm mặc, vô số đệ tử Tiên Thiên Cảnh lộ ra nét mặt bất an.
- Ta nói cho các ngươi biết nên phải làm sao! Khi các ngươi không còn, tiền bảo hiểm sẽ gánh lấy! Các ngươi hiểu ý ta chứ? Tiền bảo hiểm, sẽ gánh hết! Tiền bảo hiểm sẽ gánh thay trách nhiệm trụ cột gia đình cho các ngươi!
Vương Khả kêu lên.
Tiền bảo hiểm sẽ gánh hết?
Có lẽ lời này nói đến tâm khảm một ít người, không biết ai đột nhiên hô to:
- Ta muốn mua!
Một tiếng này kêu lên, tất cả mọi người trong đại sảnh lập tức quăng tới ánh mắt hiếu kỳ. Trong lòng rất nhiều người vốn đã bị thuyết phục. Nhưng, không phải ai cũng có được dũng khí hô lên như thế.
Vương Khả liếc nhìn người vừa lên tiếng kia, đó là “tay trong được hắn bố trí sẵn. Đáng tiếc, hỏa hầu còn kém chút, tiếp tục chập chờn thôi!
- Chờ chút, đừng gấp, ta biết, chuyện liên quan đến lợi ích sát sườn, Tiên Thiên Cảnh sẽ có cảm xúc nhiều hơn một chút. Nhưng ta còn muốn nói thêm. Các sư huynh Kim Đan Cảnh! Năm ngàn cân linh thạch chỉ ngang tiền một buổi yến tiệc của các ngươi, các ngươi không cần bảo hiểm của công ty Thần Vương ư? Còn nữa, các tiền bối Nguyên Anh Cảnh cũng xem xem, chỉ là tiền một bộ quần áo cho các ngươi thôi! Có lẽ bản thân các ngươi không cần, nhưng, ái đồ của các ngươi thì sao? Ái đồ của các ngươi vì các ngươi mà bôn ba tứ xứ, nguy hiểm trùng trùng, song không bao giờ kêu mệt, không bao giờ kêu khổ, liệu có nên thưởng tứ bọn họ một lần? Những đệ tử lập công lớn với tông môn liệu có phải nên được đến một phần bảo hiểm, như thế đối với bọn hắn lại càng có ý nghĩa. Thân là người quản lý tông môn, muốn đệ tử một lòng tín nhiệm vô điều kiện thì phải có độ trung thành đối với tông môn, phải nên giúp bọn hắn giải quyết hết thảy nỗi lo về sau, đây mới là khí độ một tông môn nên có! Các ngươi nguyện ý mua một phần hợp đồng cho các đệ tử không?
Vương Khả nhìn xuống chúng nhân trong đại sảnh.
Đại sảnh trầm mặc, không ít người sa vào trầm tư.
Nữ lang áo hồng Đồng An An lại không nhìn được Vương Khả gạt tiền, cắn răng, bốc lên phong hiểm bại lộ, ép thấp giọng kêu nói.
- Thế, công ty Thần Vương các ngươi làm sao cam đoan nhất định bồi được nổi? Đến lúc đó nếu chúng ta có đệ tử bỏ mình, cầm hợp đồng bảo hiểu tới, các ngươi lại không bồi thường thì phải làm sao? Các ngươi có nhiều tiền như vậy ư?
- Hỏi rất hay! Vị nữ đạo hữu áo hồng này hỏi rất hay!
Vương Khả lập tức hưng phấn tán dương.
Không biết người này là đệ tử tiên môn nơi nào, “tay trong mình bố trí không dám quá lắm lời, tránh cho người khác hoài nghi, may mà có nữ lang áo hồng này nói thay, đúng thật quá tốt.
- Các vị, tại sao là một bồi hai mươi? Các ngươi có nhìn ra được không? Không phải công ty Thần Vương bỏ tiền ra bồi cho các ngươi, mà là mười chín người còn sống khác tập hợp tiền bảo hiểm của bọn họ lại, bồi cho thân nhân của vị liệt sĩ đã hi sinh kia. Còn công ty Thần Vương chúng ta không kiếm lời một phân tiền! Tiền chúng ta bán sản phẩm quản lý tài chính đều rót vào quỹ bảo hiểm, dùng để duy trì nguồn tiền bồi thường cho liệt sĩ hi vọng! Điều chúng ta làm ở đây là nghĩa cử, chúng ta chỉ muốn làm chút chuyện vì mọi người!
Vương Khả giải thích nói.
- À!
Rất nhiều người trong đại sảnh không kìm được gật đầu.
Thì ra là thế, trước đó còn tưởng tiền bảo hiểm kia ở đâu ra, thì ra là tiền chúng ta mua sắm bảo hiểm, mới rồi còn tưởng Vương Khả là thương nhân lòng dạ hiểm độc, không ngờ, hắn cũng là vì những liệt sĩ đã hi sinh!
Chúng ta đều hiểu lầm công ty Thần Vương!
Nhất thời, ánh mắt chúng nhân trong đại sảnh nhìn Vương Khả nhu hòa đi không ít.
Chỉ có Đồng An An là trố mắt đứng nhìn, hắn muốn làm khó dễ Vương Khả, làm sao giờ lại thành giúp Vương Khả được đến tín nhiệm từ mọi người?
- Không đúng, ai có thể chứng minh chúng ta mua sắm bảo hiểm tử vong ngoài ý muốn?
Đồng An An nắn bóp cuống họng hỏi.
- Chúng ta ký hợp đồng, công ty Thần Vương soạn sẵn hiệp ước, giấy trắng mực đen, tuyệt đối không sai được!
Vương Khả hài lòng nói.
Nữ lang áo hồng này quá cấp lực, đều không cần ta giải thích, ngươi hỏi ra, hiệu quả tốt gấp vạn lần chính miệng ta tự diễn giảng.
- Giấy trắng mực đen? Không giả được ư? Vạn nhất có người cầm hợp đồng giả lừa gạt tiền bảo hiểm thì sao? Công ty Thần Vương các ngươi có bao nhiêu tiền để bị lừa?
Đồng An An the thé hỏi.
Đồng An An tưởng rằng vạch trần được âm mưu của Vương Khả, ngữ khí có vẻ khá là hưng phấn.
- Hỏi hay lắm!
Vương Khả hớn hở nói.
Lại hỏi rất hay? Nét mặt Đồng An An cứng đờ. Mẹ nó, từ lúc nào ta lại thành vai phụ cho ngươi?
- Các vị, mời nhìn!
Vương Khả mở miệng nói.
Hô!
Trong tay Vương Khả đột nhiên nhiều thêm một chiếc ấn lớn hình vuông hệt như ngự tỉ.
- Hả?
Đám đông lộ vẻ nghi hoặc.
Chỉ thấy, trên bàn trước mặt Vương Khả có một trờ giấy, Vương Khả ấn đại ấn lên đó.
Ông!
Nháy mắt khi đại ấn đắp lên, tựa hồ có một cỗ hồng quang chớp hiện, ẩn ẩn thấy được một con Hồng Long xoay tròn vờn quanh đại ấn, rót vào trang giấy trắng.
Khoảnh khắc khi đại ấn được lấy lên, chợt thấy trên mặt đại ấn có hai chữ “Thần Vương được khắc ngược.
Trên hai chữ “Thần Vương đỏ hồng kia mơ hồ có một con Hồng Long vờn quanh, thật lâu không tán, sau đó chìm vào trang giấy, biến mất không thấy đâu nữa.
- Nhìn thấy không?
Vương Khả vừa cười vừa nói.
- Đạo Linh Ngọc?
Mạc Tam Sơn trên tầng hai cả kinh kêu lên.
- Đạo Linh Ngọc?
Trong đại sảnh, vô số người lộ vẻ kinh ngạc.
Trần Thiên Nguyên cũng không giấu được kinh ngạc, mấy tháng qua Vương Khả đào đâu ra Đạo Linh Ngọc?
- Đạo Linh Ngọc, thiên hạ khó tìm, chỉ có hoàng triều tu tiên bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn hiếm hoi lắm mới có một khối, dùng làm ngự tỉ đế vương, hắn…. hắn … làm sao có được?"
- Đạo Linh Ngọc, bảo vật vô giá, làm sao công ty Thần Vương lại có Đạo Linh Ngọc?
- Công ty Thần Vương quả nhiên bối cảnh thâm hậu, bằng không làm sao có được loại trân bảo trong truyền thuyết như thế?
- Vừa rồi ta còn hoài nghi thực lực công ty Thần Vương, giờ xem ra, là ta tầm mắt thiển cận!
. ..
. ..
. ..
Đạo Linh Ngọc vừa ra, chúng nhân trong đại sảnh không khỏi ồ lên, ai nấy đều càng thêm kinh kỳ đối với thân phận Vương Khả.
Trương Ly Nhi nhìn chằm chằm Đạo Linh Ngọc, tròng mắt sáng lên vẻ đố kỵ khó mà che giấu.
- Tỷ, mắt ngươi sao thế?
Trương Thần Hư hiếu kỳ nói.
- Đứa bại gia này, Đạo Linh Ngọc, hắn lại cầm đi luyện hóa thành con dấu “Thần Vương. Sao lại lãng phí thế được!
Trương Ly Nhi tức giận nói.
- Lãng phí?
- Ngươi không biết? Đạo Linh Ngọc chỉ có thể luyện hóa một lần, một lần định hình, vĩnh thế không biến! Nói cách khác, thứ đó giờ vĩnh viễn chỉ có thể là Thần Vương Ấn, dù cướp về cũng không cách nào luyện hóa thành thứ khác, tên bại gia!
Trương Ly Nhi thấp giọng chửi rủa.
- Tỷ, ngươi định đoạt luôn Đạo Linh Ngọc kia?
Trương Thần Hư thấp giọng kinh ngạc nói.
- Im mồm, tập trung lắng nghe!
Trương Ly Nhi trừng nhìn đệ đệ.
Trương Thần Hư:
- . . . !
- Các vị, hiệu quả của Đạo Linh Ngọc thế nào, chắc không cần ta phải giải thích nhiều, khí tức Thần Vương Ấn rất đặc thù, trên mỗi một phần hợp đồng đều sẽ con dấu của Thần Vương Ấn, tuyệt đối không khả năng có người lừa gạt thành công!
Vương Khả cười nói.
Có vài người không hiểu, nhưng, không ít người hiểu, đại sảnh lập tức rộ lên tiếng nghị luận, chẳng mấy chốc cả đám đều biết được. Đồng thời, nguyên một đám càng thêm kinh thán đối với bối cảnh của Vương Khả.
Chỉ có Đồng An An là buồn bực không thôi, làm sao lại thành giúp Vương Khả lấy được tín nhiệm?
- Vậy vạn nhất, chúng ta mua bảo hiểm của ngươi, công ty Thần Vương lại cuỗm tiền bỏ trốn thì sao? Thế chẳng phải tiền của chúng ta đổ sông đổ biển?
Nữ lang áo hồng không cam tâm, tiếp tục chất vấn nói.
Đại sảnh yên tĩnh.
- Ha ha ha ha ha!
Vương Khả cười to.
- Ha ha ha ha ha!
Rất nhiều người trong đại sảnh cũng cười theo.
Đồng An An quét mắt nhìn chung quanh, các ngươi cười cái gì? Cười cái gì? Vương Khả cười, các ngươi cũng cười? Các ngươi có biết không, năm đó lão tử chính vì bị tiếng cười của Vương Khả hù dọa, kết quả bị hắn lừa thảm, các ngươi còn cười?
- Vị nữ đạo hữu áo hồng này, ngươi thấy mọi người đều cười đúng không? Câu hỏi như thế vốn không cần ta giải thích, nhưng ngươi đã hỏi, vậy ta cũng nói hai câu!
Vương Khả cười nói.
- Th, nhìn thấy Thần Vương Ấn trong tay ta không? Ta luyện chế một khối Đạo Linh Ngọc vô giá thành Thần Vương Ấn. Chỉ là để lừa năm ngàn cân linh thạch của ngươi? Dùng vào lừa gạt? A, ha ha!
Vương Khả cười lớn.
Rất nhiều người trong đại sảnh cũng cười, dùng Đạo Linh Ngọc đi lừa năm ngàn cân linh thạch, ai cũng không tin trên đời lại có đứa ngốc như vậy.
- Ta nói cho các ngươi biết, đừng thấy hôm nay các vị tiền bối Thiên Lang Tông, Kim Ô Tông tới cắt băng khánh thành cho cao ốc Thần Vương mà tưởng rằng công ty Thần Vương là do hai đại tiên môn đỉnh cấp chống lưng, mặc dù cá nhân ta có quan hệ rất khăng khít với hai đại tông môn, nhưng, công ty Thần Vương không có quan hệ gì với hai đại tiên môn cả, một chút quan hệ cũng không có!
Vương Khả cười giải thích nói.
- Ha ha ha!
Đám đông cũng cười.
Vương Khả, ngươi đang đùa chắc? Chuyện rõ ràng như ban ngày còn chối, Thiên Lang Tông, Kim Ô Tông chống lưng cho ngươi, bằng không sao lại tới cắt băng khánh thành? Tất cả mọi người đều tưởng rằng Vương Khả đang nói ngược, không mấy ai để tâm.
Có Thiên Lang Tông, Kim Ô Tông chống lưng, chúng ta không sợ công ty Thần Vương chạy mất. Chạy hòa thượng chứ không chạy được miếu!
- Tiếp theo, mọi người cho rằng chỉ có mỗi cao ốc Thần Vương này thôi? Không không không, ta nói cho các ngươi biết, đây mới chỉ là bắt đầu, đây mới chỉ là tòa cao ốc Thần Vương đầu tiên, sau này sẽ có tòa thứ hai, tòa thứ ba, thậm chí càng nhiều, ta muốn cao ốc Thần Vương trải rộng khắp từng ngóc ngách trong Thập Vạn Đại Sơn! Đợi một thời gian, thậm chí trước cửa nhà các ngươi đều có thể thấy được cao ốc Thần Vương! Đi ra cửa liền có thể mua bảo hiểm, đi ra cửa liền có thể nhận tiền bảo hiểm!
Vương Khả nói tiếp.
Vương Khả vừa dứt lời, chúng nhân tại trường lập tức nghiêm túc, ngươi còn định mở rất nhiều cao ốc Thần Vương? Ngươi muốn tranh bá Thập Vạn Đại Sơn?
- Chư vị, công ty Thần Vương không can dự bất kỳ tranh chấp nào giữa các tông môn, chúng ta chỉ là một công ty thương nghiệp, chỉ làm hành vi thương nghiệp, không cần lo lắng chúng ta sẽ mang đến uy hiếp gì cả, nếu các ngươi không tin, tùy thời có thể đến lật tung cao ốc Thần Vương! Vương Khả ta nói được làm được!
Vương Khả trịnh trọng bảo chứng.
Chỉ là hành vi thương nghiệp? Nghe đến đó, cường giả các đại tông môn trong đại sảnh mới thoáng yên tâm phần nào.
- Ngươi nói muốn mở cao ốc Thần Vương ra khắp Thập Vạn Đại Sơn? Ngươi đang lừa ai? Tông môn chính đạo cho phép ngươi mở, nhưng ma đạo cho phép ư? Ma đạo biết công ty Thần Vương ngươi bán ra bảo hiểm, nhất định sẽ không tiếc đại giá phá hoại?
Đồng An An bóp giọng châm chọc nói.
Hiển nhiên, giải quyết nỗi lo về sau cho đệ tử chính đạo, vậy khác gì đề thăng sĩ khí cho chính đạo, ma đạo sẽ cho phép điều đó xảy ra ư?
- Vị nữ đạo hữu áo hồng này hỏi rất hay!
Vương Khả lập tức vui vẻ nói.
Đồng An An:
- . . . !
Mẹ nó, ta lại hỏi rất hay?
- Các vị, ta đã nói, công ty Thần Vương chỉ là công ty thương nghiệp đơn thuần, bảo hiểm này cũng là hành vi thương nghiệp đơn thuần, nữ đạo hữu áo hồng cảm thấy ta sẽ sợ? Nhưng, ta muốn nói cho mọi người biết, ta căn bản không sợ! Bởi vì chúng ta rất thuần túy! Ma giáo đã thì sao? Không lâu sau đây, công ty Thần Vương còn sẽ mở đến các đại phân đàn của Ma giáo, thậm chí là tổng đàn Ma giáo! Ta đều không sợ, ngươi sợ cái gì?
Vương Khả cười nói.
- Ha ha ha ha!
Dưới sự dẫn dắt có chủ đích của Ở Vương Khả, rất nhiều người phía dưới đều cười.
Mọi người đều cho rằng, cái đơn thuần mà Vương Khả nói ở đây là tấm lòng chính nghĩa đơn thuần, mở đến phân đàn Ma giáo, vậy tức là chính đạo không ngừng diệt trừ Ma giáo, phân đàn Ma giáo nơi đâu bị diệt trừ, cao ốc Thần Vương liền sẽ được dựng lên ở đấy!
Đồng An An ngơ ngác nhìn đám cường giả xung quanh.
Các ngươi đều ngu hết rồi? Vương Khả khoác lác, các ngươi không nhìn ra được? Cái công ty Thần Vương khỉ mốc này còn dám mở đến sâu trong Ma giáo? Không sợ bị đệ tử Ma giáo phanh thây xẻ thịt?
- Ta nghĩ, chư vị chắc đã không còn nghi ngờ gì đối với tín dự của công ty Thần Vương, bây giờ, quay lại vấn đề cũ. Lập tức, một lượt đại hội Long Môn mới sắp được bắt đầu, chư vị, các ngươi có đi tham gia đại hội Long Môn không?
Vương Khả quét mắt nhìn đám đông xung quanh.
Đại sảnh tức thì an tĩnh.
- Đại hội Long Môn cũng là thời khắc chính ma xung đột, ta biết dũng khí của chư vị! Chúng ta không thể để cho dũng giả đã đổ máu lại rơi lệ! Gia đình các ngươi làm thế nào? Có lẽ hôm nay một số người ở đây không đi, nhưng sư huynh sư đệ của các ngươi muốn đi, các ngươi không giúp bọn hắn mua một phần bảo hiểm ư? Đây không phải bảo hiểm, đây là tình nghĩa!
Vương Khả khuyên nhủ chúng nhân.
Đại sảnh lặng ngắt như tờ.
- Các vị trưởng bối, đệ tử của các ngươi vì bảo vệ chính đạo, bốc lên nguy hiểm tính mạng lên đường, các ngươi ít đi một lần yến tiệc, bỏ đi một bộ quần áo, giúp bọn hắn một chút, được không?
- Các vị sư huynh đệ, cầu người không bằng cầu mình, chỉ có phòng ngừa chu đáo, mới có thể giúp cho gia đình hạnh phúc!
- Các ngươi quên mất kỳ vọng của phụ mẫu? Quên mất ánh mắt thê nhi rồi ư? Mua một phần bảo hiểm, bảo đảm cho bọn họ một tương lai tốt đẹp!
- Tình và nghĩa, giá trị thiên kim, cũng nên mua cho người anh em tốt một phần bảo hiểm chứ nhỉ?
- Nếu không phải ta đứng ở đây phụ trách bán ra bảo hiểm, ta hận không thể cũng mua cho mình một phần!
- Các vị, bảo hiểm tử vong ngoài ý muốn là thứ trong đời không thể không mua!
- Nhân sinh không có bảo hiểm là nhân sinh không viên mãn!