Bất Diệt Thần Vương

Chương 255: Buổi họp báo sản phẩm

Chương Trước Chương Tiếp

Cao ốc Thần Vương, đại sảnh lầu ba!

Lịch sử đẫm máu được viết trên bảng đá to lớn khiến cường giả các tông môn tiến vào đại sảnh không khỏi xì xào, song rất nhanh bầu không khí liền lắng xuống.

Tâm tình ai nấy đều nặng nề, kèm theo đó một cảm giác đè nén khiến đại sảnh bỗng chốc an tĩnh dị thường.

Rất nhiều người mặc dù cảm thán về cách bối trí của đại lễ đường, nhưng trong lòng lại càng ấn tượng hơn với từng trang từng trang thảm án xưa kia, thân bằng hảo hữu chết trong chính ma chi chiến, đâu phải nói quên là có thể quên được. Hôm nay lại được vết lên ở vị trí dễ thấy như vậy, rốt cục là muốn làm gì?

- Tông chủ, Vương Khả muốn làm gì?

Mạc Tam Sơn ngồi sát bên người Trần Thiên Nguyên, khẽ cau mày nhỏ giọng hỏi.

Trần Thiên Nguyên làm gì biết, lúc trước chỉ tưởng là Vương Khả muốn mở cửa hàng, ai ngờ nghiệt đồ này chỉnh ra nhiều chiêu trò vậy đâu?

- Cứ nhìn đi!

Trần Thiên Nguyên lắc đầu.

Cách đó không xa, nét mặt Trương Ly Nhi cũng đầy vẻ kinh kỳ. Sao Vương Khả lại viết ra đoạn lịch sử đẫm máu này? Chuyện đã qua rồi còn nhắc lại làm gì?

Một tên đầu trọc nhỏ giọng hỏi nữ lang áo hồng bên cạnh:

- Đàn chủ, không thích hợp, liệu có phải công ty Thần Vương này khai trương chỉ là cái cớ che mắt? Mục đích chính là liên minh chính đạo, tổ chức một trường hội nghị nhắm đến ma đạo?

- Im mồm, đừng gọi ta đàn chủ, có lời gì đợi ra ngoài hẵng nói, không thì lộ thân phận hết cả?

Nữ lang áo hồng Đồng An An thấp giọng mắng.

Vừa mới tiến vào đại lễ đường này, Đồng An An vốn có ý cự tuyệt, nhưng then chốt là, đám đông cứ chen vào bên trong, thế là hắn cũng bị cuốn vào theo. Mẹ nó chứ, ta chỉ nghĩ tìm cơ hội ám sát Vương Khả thôi, ta đâu muốn vào nghe họp báo làm gì?

Giữa lúc bầu không khí đại lễ đường trầm lắng xuống.

Vương Khả bước đến trước mặt tấm bia đá to lớn kia.

- Các vị! Những sự kiện lịch sử trên bia đá này mọi người đều nhìn thấy cả chứ? Ghi chép trên đây chỉ là những lần chiến tranh lớn giữa chính ma hai đạo, ngoài ra còn có rất nhiều lần xung đột nhỏ khác, còn có rất nhiều người chết đi, ta viết không hết được, ta nghĩ trong lòng mọi người đều hiểu!

Vương Khả trịnh trọng nói.

Trong đại sảnh, chúng nhân bất giác ngồi thẳng người, đây là muốn giảng chính sự?

- Chư vị nhất định rất ngạc nhiên, vì sao ta lại liệt kê ra những lịch sử đẫm máu này! Chư vị đều là rường cột chính đạo, cũng là hòn đá tảng của chính đạo! Ta nghĩ, nhìn thấy những ví dụ này, các ngươi chắc đều có cảm ngộ rất sâu, đau lòng cho các tiền bối, các sư huynh đệ đã chết đi! Mọi người không cần khó xử, bởi vì, chỉ cần là người có chút nhân tính thì đều sẽ đau lòng, những người đã mất đi kia đều là hảo hữu chí thân của chúng ta, cũng là liệt sĩ của chính đạo, bọn họ hi sinh tính mạng quý giá vì lý tưởng cao cả, vì bảo vệ tông môn, vì để chúng ta được sống. Bọn họ là những con người vĩ đại nhất, cũng là những con người đáng thương nhất!

Vương Khả cảm xúc tung trào, khẩn thiết nói.

Ở trước mặt trái phải rõ ràng, ai dám chỉ trích Vương Khả nói nhảm, đó chính là không tôn trọng người đã mất, đó là sẽ bị tất cả mọi người đang ngồi ở đây phê đấu.

- Bọn họ dùng sinh mệnh cứu vãn chính đạo, bọn họ dùng sinh mệnh bảo vệ chúng ta, bọn họ dùng sinh mệnh ngăn lại hiểm nguy! Nhưng chính bọn họ thì sao? Bọn họ được đến cái gì? Bọn họ chẳng được đến gì cả, thậm chí tên tuổi bọn họ đều dần rơi vào quên lãng! Các ngươi liệu còn mấy ai nhớ rõ họ tên những người đã mất? Có không, có không? Ngươi, ngươi nhớ được tên từng người đã mất kia không?

Vương Khả tiện tay chỉ vào một tên đệ tử tiên môn.

Đệ tử kia sắc mặt cứng đờ, lúng túng cúi đầu.

- Còn có ngươi, ngươi có thể nói ra tính danh những liệt sĩ hi sinh vì chính đạo kia không?

Ngón tay Vương Khả lại chỉ tới một người khác.

- Xin, xin lỗi!

Đệ tử kia cúi đầu.

- Còn mấy ai nhớ được? Người kia, nữ đạo hữu áo khoác hồng, ngươi nói xem, ngươi còn nhớ được tên tuổi mấy liệt sĩ?

Vương Khả chỉ đến nữ lang áo hồng rất là bắt mắt trong đám đông.

Nháy mắt, tất cả mọi người trong đại sảnh đều đổ dồn ánh mắt nhìn về nữ lang áo hồng.

Nữ lang áo hồng?

Đồng An An tròn mắt, áo khoác phấn hồng ta đang mặc này chói mắt vậy ư? Giữa bao nhiêu là người, đây là lần thứ ba ngươi chỉ đến ta?

Hiện tại, toàn bộ các đại lão trong đại sảnh đều đang nhìn ta chằm chằm. Ta phải làm thế nào? Một tên ma đạo như ta, ngay dưới hàng ngàn con mắt chăm chăm của vô số chính đạo các ngươi vô, ngươi nói xem ta phải làm thế nào?

- Vị nữ sĩ này, đừng căng thẳng, ta chỉ là thấy ngươi khoác áo hồng phấn, ngồi giữa một đám nam đạo hữu, khá là bắt mắt cho nên mới chọn ngươi. Ngươi nói xem, ngươi nhớ được họ tên những người đã mất kia ư?

Vương Khả lần nữa hỏi.

- Không, không nhớ được!

Đồng An An cố bóp giọng the thé, nhỏ nhẹ nói.

Đồng An An gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, lúc này hắn không dám động, dù là quay đầu chạy trốn cũng không dám, trên tầng hai kia đang ngồi Trần Thiên Nguyên và Mạc Tam Sơn.

- Không nhớ được? Đừng ngại, không chỉ mỗi mình ngươi không nhớ được, rất nhiều người đang ngồi ở đây cũng không nhớ được. Người đã chết đi rồi, ai còn sẽ nhớ họ tên làm gì?

Vương Khả cao giọng nói.

Chú ý của chúng nhân tập trung hết lên người Vương Khả, khiến nữ lang áo hồng âm thầm thở phào một hơi, ngồi xuống. Đám đầu trọc ở gần xung quanh càng là bị dọa cho run lẩy bẩy, không dám hó hé nửa lời.

- Nhưng mà, vậy có công bằng không? Công bằng không? Đó đều là liệt sĩ hi sinh vì chính đạo, thế mà đến cả người nhớ tên đều không có, như vậy có công bằng không?

Vương Khả hô lên.

Đám đệ tử tiên môn dồn dập nhíu mày.

- Không công bằng, nhưng không công bình hơn thế còn ở sau nữa kia. Những liệt sĩ đó hi sinh vì chính đạo, nhưng mà, mọi người đến cả bọn họ là ai đều quên, vậy thì có mấy ai nhớ được thân nhân của những liệt sĩ này?

Vương Khả quét mắt nhìn xuống đám đông, trầm thống nói.

- Thân nhân?

Rất nhiều người nghi hoặc, lẩm nhẩm nhắc lại.

- Không sai, thân nhân, ai còn biết bọn họ? Khi liệt sĩ còn sống, bọn họ được vạn người kính ngưỡng, người nhà cũng được che chở, có hoàn cảnh sinh hoạt tốt đẹp, nhưng mà, liệt sĩ chết rồi thì sao? Ai biết những thân nhân kia sinh sống ra sao? Bọn họ còn có được cuộc sống như trước không? Vị đạo hữu áo hồng, ngươi biết không?

Vương Khả nhìn hướng Đồng An An, lần nữa cất tiếng hỏi.

Đồng An An bất giác run lên, sao ngươi lại tới hỏi ta?

- Ta, ta không biết!

Đồng An An bóp giọng, the thé nói.

- Đúng, ngươi không biết, rất nhiều người đều không biết, nhưng, ta biết!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Hả?

Đám đông ngước mắt nhìn lên Vương Khả.

- Nhân số quá nhiều, ta chỉ cử ra một vài ví dụ, cũng không chỉ tên nói họ, ta chỉ nói, ở trong tông môn nọ, có một thiên tài tu hành một mực là kiêu ngạo của tông môn, hắn từng được đến tán dương của tất cả sư huynh đệ, hắn có một gia đình hạnh phúc hòa thuận, có phụ mẫu không cách nào tu hành được an hưởng tuổi già, có một vị thê tử yêu hắn, một đứa con nhỏ ngoan ngoãn, vị sư huynh thiên tài này khi xưa từng vì tông môn mà vô số lần trảm yêu trừ ma, cuộc sống có thể nói là rất mỹ mãn. Nhưng bởi vì một trường chính ma chi chiến, vì cứu sư đệ, hắn hi sinh! Hắn chết! Lúc mới chết, tông môn còn phái người tới trong nhà hắn tưởng niệm một phen, nhưng mà, vẻn vẹn một năm sau, gia đình hắn thế nào, các ngươi biết không?

Vương Khả nhìn xuống đám đông bên dưới.

- Nữ đạo hữu áo hồng, ngươi biết không?

Vương Khả kêu nói.

Vương Khả phát hiện, lúc mình hỏi chuyện, nữ lang áo hồng này chẳng hề nói nhảm, chỉ trả lời đúng trọng tâm vấn đề hắn muốn hỏi, người như thế thực sự quá hiếm, then chốt là còn không phải “tay trong do hắn bố trí, thần thái ngữ điệu càng có sức thuyết phục. Thế nên hắn một mực điểm danh nữ lang áo hồng.

Nhưng nữ lang áo hồng lại bị dọa cho cả người phát run:

- Không, không biết!

- Ta nói cho các ngươi biết, một năm sau khi vị sư huynh thiên tài kia chết đi! Cha mẹ hắn bị đuổi ra khỏi sơn môn, sau đó lại bị đệ tử ma đạo trả thù, ăn thịt mất! Thê tử hắn bởi vì xinh đẹp, thế là bị sư đệ vốn ngấp nghé sắc đẹp nàng từ lâu chiếm đoạt, con hắn thì bị bán vào Hắc Tác Phường, từ nhỏ ăn cám heo, nuôi lớn làm đồng công (lao động trẻ em), thê thảm vô cùng!

Trong mắt Vương Khả ngân ngấn lệ.

- Là ai? Tông môn nào?

- Quá không ra gì!

- Hỗn đản, tông môn nào lại làm ra loại chuyện táng tận thiên lương như thế?

. ..

. ..

. ..

Nhất thời, đại lễ đường rộ lên tiếng chửi rủa phẫn nộ.

- Được rồi, chư vị, ta đã an bài, không nhắc tới tên họ những thân nhân kia nữa, ta không muốn gia thuộc liệt sĩ kia lại bị quấy rầy. Chuyện ta kể ra vừa rồi chỉ là một góc của núi băng! Còn có không biết bao nhiêu thân nhân liệt sĩ có cuộc sống càng bi thảm!

Vương Khả cao giọng nói.

Vương Khả sảng giọng kêu gào, không khỏi dẫn lên cao tầng các tông môn trầm tư suy nghĩ.

- Tông chủ? Vương Khả đây là đang muốn đòi quyền lợi cho thân nhân liệt sĩ chính đạo?

Mạc Tam Sơn hiếu kỳ nói.

Trần Thiên Nguyên lắc đầu, hắn cũng không biết.

Vương Khả không phải muốn mở cửa hàng bán đồ ư? Giờ sao lại thành tổ chức từ thiện? Không đúng!

Ngay cả Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi cũng không đoán ra Vương Khả muốn làm gì, không phải ngươi định vét tiền ư? Diễn giảng kích động thế làm gì?

- Các vị, ta nói lâu như vậy, chắc hẳn các ngươi cũng cảm nhận được, giờ ta chỉ muốn hỏi, các ngươi đều có thân nhân đúng không?

Vương Khả nhìn xuống hơn ba ngàn đệ tử tiên môn đang ngồi bên dưới.

Hả?

Nháy mắt, hơn ba ngàn đệ tử tiên môn yên tĩnh lại.

Các ngươi đều có thân nhân đúng không? Rất nhiều người ẩn ẩn đoán được Vương Khả muốn nói điều gì.

- Các ngươi vì sự trường tồn của chính đạo mà chiến đấu với ma đạo, điều này rất bình thường. Nhưng các ngươi có từng nghĩ qua, một ngày kia, các ngươi vì chính đạo mà kính dâng sinh mệnh, vì chính khí trường tồn mà đồng quy vu tận với ma đạo, trở thành anh hùng, thành là liệt sĩ? Các ngươi đã từng nghĩ tới kết cục đó chưa?

Vương Khả hỏi.

Câu hỏi này hỏi khó tất cả mọi người đang ngồi tại trường.

Chính ma chi chiến là chuyện thường, tử thương cũng là chuyện thường, ai dám đảm bảo mình sẽ không chết?

Nếu là mới đầu, tất cả mọi người đều dám vỗ ngực nói, vì chính đạo trường tồn, chúng ta sẵn sàng hi sinh! Nhưng mà, liệu thân nhân bọn hắn có sẽ thê thảm như Vương Khả vừa kể không?

- Khoan nói chi chuyện xa xôi, nửa năm sau sẽ cử hành đại môn Long Môn mười năm một lần. Ta nghe nhị sư huynh nói qua, mỗi lần đại hội Long Môn, chính ma hai đạo đều sẽ có xung đột, mỗi lần đều có tử vong! Ta muốn hỏi, các ngươi có đi không? Các ngươi sẽ trốn tránh ma đạo, hay là đi đối mặt ma đạo?

Vương Khả nhìn xuống đám đông, gằn từng câu từng chữ hỏi.

Chúng nhân an tĩnh. Cái này còn cần chúng ta trả lời? Chính đạo chúng ta làm sao có thể bởi vì sợ hãi mà trốn tránh ma đạo được? Nhưng, chúng ta cũng không muốn trở thành liệt sĩ!

- Vị nữ đạo hữu phấn hồng này, ngươi nói xem, ngươi sợ không?

Vương Khả lần nữa hỏi.

Trong lòng Đồng An An lần nữa chửi ầm lên, sao lại cứ chỉ đến ta?

- Sợ!

Đồng An An vuốt vuốt cuống họng nói.

- Sợ là đúng rồi! Ta cũng sợ!

Vương Khả nói.

- Hả?

Đám đông nghi hoặc ngước mắt nhìn lên Vương Khả.

- Nhưng mà, sợ thì ích gì? Một tông môn, không có huyết dịch tươi mới rót vào, làm sao tiếp tục trường tồn? Nếu người người đều sợ, không chiêu thu đệ tử, không rót vào sinh cơ mới cho tông môn, chẳng mấy chốc, tỉ lệ chính ma liền bị kéo xa, ma đạo liền sẽ có ưu thế áp đảo về người, như thế cách thời điểm chính đạo toàn quân lật chìm cũng không xa!

Vương Khả nói.

Rất nhiều người đều gật đầu tán đồng.

- Nhưng mà, gia thuộc các ngươi thì sao? Thân nhân các ngươi thì sao? Phụ mẫu các ngươi, thê tử, trượng phu, nhi tử, nữ nhi, thậm chí tôn tử, tôn nữ thì sao? Các ngươi mặc kệ bọn họ ư? Các ngươi vì vũ dũng nhất thời, vì thương sinh đại nghĩa mà hiến thân, chỉ là, con cái, thân nhân các ngươi phải làm sao? Phải làm sao? Ai quản bọn họ?

Vương Khả hô lên thất thanh.

Nhất thời, đại sảnh chìm trong thinh lặng.

Rốt cục, Vương Khả chạm đến điểm đau trong lòng chúng nhân, vấn đề này phải trả lời sao đây? Dù có lòng nói không khoa trương như vậy đâu, nhưng, biết đâu vạn nhất?

Ai tới quản? Ví dụ về liệt sĩ vừa rồi còn rành rành trước mắt, nghe mà hãi hùng khiếp vía.

- Ta tới nói cho các ngươi biết, ai tới quản!

Vương Khả trịnh trọng nói.

- Hả?

Chúng nhân nghi hoặc nhìn lên Vương Khả.

- Ta tới quản, công ty Thần Vương chúng ta tới quản!

Vương Khả dõng dạc nói.

- Ngươi tới quản?

Rất nhiều người thốt lên kinh ngạc.

Nhất thời, phía dưới rộ lên tiếng chất nghi, đại sảnh vừa nãy còn đang an tĩnh bỗng chốc ầm ĩ loạn cả lên.

- Vị nữ đạo hữu áo hồng, ngươi cảm thấy, Vương Khả ta có thể làm được không?

Vương Khả đề cao thanh âm, cất tiếng hỏi.

Lập tức, chúng nhân an tĩnh. Trong lòng Đồng An An lại chửi đổng.

- Ta không biết!

Đồng An An vuốt vuốt cuống họng nói.

- Không biết là đúng rồi!

Vương Khả hài lòng nói.

- Hả?

Đám đông khó hiểu nhìn Vương Khả.

- Đây chính là sản phẩm mà ta muốn đề cử với chư vị, công ty Thần Vương chúng ta sẽ đứng ra bảo hộ cho tất cả liệt sĩ! Vì tương lai, vì hạnh phúc! Vì mọi người, vì cộng đồng mà nỗ lực bảo hộ!

Vương Khả trịnh trọng nói.

- Hả? Cái gì đấy?

Đám đông càng thêm nghi hoặc.

- Vị nữ đạo hữu áo hồng, ngươi có thân nhân không?

Vương Khả lại hỏi tiếp.

Bên trong mũ trùm đầu, nét mặt Đồng An An co quắp, có phải ngươi nhận ra ta rồi không? Mẹ nó, cứ kéo lão tử ra hỏi hoài, ngươi muốn làm gì?

- Có!

Đồng An An lại bóp cuống họng, the thé nói.

- Thế nếu, ta nói là nếu! Nếu ngươi bất hạnh vì chính đạo mà hy sinh, vòng tay trữ vật của ngươi cũng bị đoạt đi, như vậy sau này thân nhân ngươi sẽ sống thế nào? Ngươi nghĩ qua chưa?

Vương Khả hỏi.

Đồng An An:

- . . . !

- Chưa nghĩ qua? Được, vậy nếu ta nói, công ty Thần Vương chúng ta sẽ chu cấp mười vạn cân linh thạch, giúp người nhà ngươi kiên cường sống tiếp, chừng đó đủ không?

Vương Khả hỏi.

- Cái gì?

Đại sảnh ồ lên.

Ý gì đây? Công ty Thần Vương của ngươi là tổ chức từ thiện, miễn phí đưa tiền?

Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi đều trợn tròn mắt, ngươi không phải đến vét tiền ư? Sao giờ lại thành đưa tiền?

- Mười vạn cân linh thạch không đủ? Vậy hai mươi vạn cân thì sao?

Vương Khả lần nữa truy vấn.

- Ta, ta . . . !

Nữ lang áo hồng nghẹn lời.

Mẹ nó, ngươi đang đùa ta chắc? Ở Thần Long Đảo ta đã sớm nhìn ra, ngươi là con gà trống sắt, keo kiệt muốn mạng, còn chủ động cho ta tiền?

- Hai mươi vạn cân không đủ, hai trăm vạn cân thì sao?

Vương Khả cao giọng nói.

Hoa!

Đại sảnh tạc nồi.

Đùa gì vậy, hai trăm vạn cân? Dù có là một tên Nguyên Anh Cảnh bình thường cũng chưa hẳn cầm ra được hai trăm vạn cân linh thạch? Ngươi thổi da trâu hơi quá rồi đấy.

Mạc Tam Sơn nhìn sang Trần Thiên Nguyên, tựa như muốn hỏi, tên đồ đệ này của ngươi định làm gì? Đại hội khoác lác chắc?

Mặt Trần Thiên Nguyên đen như đáy nồi, lại không giải thích, nghiệt đồ, da trâu này của ngươi mà nổ ra, ta không túm lấy giúp đâu.

- Đủ không?

Vương Khả hỏi lại nữ lang áo hồng.

- Đủ, đủ!

Nữ lang áo hồng đè ép giọng, gật đầu nói.

- Đủ? Vậy là được rồi, thế chẳng phải xong? Như vậy, tất cả liệt sĩ đều không cần lo lắng cho người nhà của mình nữa, đúng không nào?

Vương Khả cười nói.

- Vương Khả, điều ngươi nói là thật? Không đùa chúng ta đấy chứ?

Trong đám đông có người nhíu mày lên tiếng chất nghi.

Vương Khả lắc đầu:

- Vương Khả ta nói được làm được, đây cũng chính là thương phẩm ta sắp bán ra! Bảo hiểm tử vong ngoài ý muốn!

- Bảo hiểm tử vong ngoài ý muốn?

Chúng nhân kinh ngạc ồ lên.

- Không sai, bảo hiểm tử vong ngoài ý muốn, một hợp đồng bảo hiểm có giá trị năm ngàn cân linh thạch! Người mua sắm có thể viết rõ người được lợi là ai, một hợp đồng bảo hiểm sẽ có giá trị trong vòng năm năm, trong năm năm này, chỉ cần người mua ngoài ý tử vong, người được lợi trong hợp đồng bảo hiểm có thể đến cao ốc Thần Vương nhận lấy mười vạn cân linh thạch, dùng để dưỡng lão!

Vương Khả trịnh trọng nói.

- Năm ngàn cân linh thạch mua hợp đồng bảo hiểm? Bồi thường gấp hai mươi lần?

Không ít người nhíu mày tự hỏi.

- Không sai, ngươi có thể mua mười hợp đồng, đợi đến lúc chi trả liền có thể được bồi một trăm vạn cân linh thạch, mua càng nhiều, chi trả sẽ càng nhiều!

Vương Khả giải thích với đám đông.

Bầu không khí trong đại sảnh bỗng chốc lắng xuống, yên ắng như tờ. Ai nấy đều có cảm giác, hình như chúng ta đang lạc đề? Cứ quai quái thế nào ấy!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️