Kim Ô Tông! Trong một gian đại điện!
Trương Ly Nhi đứng ở chính giữa, bên cạnh là Trương Thần Hư, cả hai đưa mắt nhìn theo Trương Chính Đạo vừa rồi đưa đến thiệp mời, lúc này chính đang quay đầu rời đi.
Trương Ly Nhi nắm lấy thiếp mời, thần sắc cổ quái nói:
- Công ty Thần Vương? Lễ khai trương? Vương Khả?
- Tên Trương Chính Đạo này cũng thật to gan, còn dám tới chỗ này của chúng ta?
Trương Thần Hư cũng ngạc nhiên nói.
- Hắn có gì mà không dám tới? Lần trước tới Kim Ô Tông thông gió báo tin, không nhìn da mặt hắn dày thêm không ít à?
Trương Ly Nhi lắc đầu.
- Tỷ, chuyện của ta, chẳng lẽ cứ vậy bỏ qua?
Trương Thần Hư có chút không cam tâm nói.
- Thế ngươi muốn thế nào?
- Ta? Mặc dù lần trước đúng là Vương Khả để Trương Chính Đạo tới thông gió báo tin, nhưng, ta thảm như vậy, còn không phải vì Vương Khả hại? Nếu không có Vương Khả, ta làm sao sẽ bị bắt? Lại nói, có Nhiếp Diệt Tuyệt đồng quy vu tận với tà ma rồi, nếu không phải Vương Khả quấy rồi, ta cũng đâu việc gì!
Trương Thần Hư nhíu mày nói.
- Nhưng mà, người ta thông tri Kim Ô Tông, giúp các ngươi ổn định tà ma, bằng không ngươi đã chết ở Chu Tiên Trấn rồi!
Trương Ly Nhi trầm giọng nói.
- Vậy giờ làm thế nào? Tiền tài pháp bảo trên người đám chúng ta đều bị Vương Khả lấy mất, con quỷ tham tài đó, chẳng lẽ cứ vậy quên đi?
Trương Thần Hư vẫn không cam tâm.
- Cùng là chính đạo, nếu ngươi trắng trợn nhắm vào Vương Khả, tất sẽ bị người chính đạo khinh thường!
Trương Ly Nhi lắc đầu.
- Quên đi?
Trương Thần Hư nhìn tỷ tỷ.
- Quên cái con khỉ, ngươi không biết gõ ám côn à? Mấy năm nay ngươi ở bên ngoài rốt cuộc đã học được cái gì? Cha gửi thư nói ngươi đầu óc ngu si tứ chi phát triển, quả nhiên không sai! Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa! Trước nay chỉ có lão Trương gia ta bắt nạt người, nào có chuyện người khác bắt nạt lão Trương gia chúng ta? Mấy năm nay ngươi sống đến trên thân chó cả rồi?
Trương Ly Nhi khẽ trừng mắt nói.
- Hả? Nhưng mà, ta . . ., tỷ, chuyện đó không thể trách ta được, đều là tiểu tử Vương Khả kia không muốn mặt!
Trương Thần Hư ủy khuất nói.
- Muốn mặt làm gì?
Trương Ly Nhi nhìn Trương Thần Hư hỏi lại.
- Ách?
Trương Thần Hư sửng sốt nhìn xem tỷ tỷ.
- Chỉ cần cầm được chỗ tốt, còn cần gì mặt mũi? Mặt mũi có thể làm cơm ăn được chắc? Ngươi, đừng nói Vương Khả, giờ ta mới phát hiện, ngươi ngay cả tên Trương Chính Đạo kia đều không bằng!
Trương Ly Nhi hận rèn sắt không thành thép nói.
- Tỷ, sao ngươi có thể nói ra lời như thế được?
Trương Thần Hư cổ quái nói.
- Nơi này không có người ngoài! Ta đây chính là đang dạy ngươi đạo lý làm người! Ngươi nhìn xem tên Vương Khả kiếm tiền thế nào? Lần đó ở Chu Tiên Trấn, hắn vét xong ma đạo lại vét đến chính đạo, còn nữa, ta tra rõ chuyện Vương Khả bán ra sản phẩm tài chính lúc trước, mẹ nó, ý tưởng quá là thiên tài, sao trước kia ta không nghĩ ra được nhỉ? Mấy tờ giấy rách cũng có thể kiếm tiền?
Trương Ly Nhi hưng phấn nói.
- Tỷ, ngươi là đại sư tỷ Kim Ô Tông, có phải nên thục nữ chút không? Sao cứ nói đến chuyện kiếm tiền là ngươi hưng phấn vậy được?
Trương Thần Hư mờ mịt nói.
- Lão nương không nghĩ kiếm tiền, chỉ dựa vào chút bổng lộc của Kim Ô Tông với mấy cắc tiền tiêu vặt hằng năm cha đưa tới, đủ cho ta tiêu xài không? Ngươi biết lần trước ta mua chiếc vòng tay giữ vật bản giới hạn tốn bao nhiêu tiền không? Không nghĩ cách kiếm tiền, ta mua được nổi chắc? Ngươi nhìn đệ đệ người ta mà xem, kiếm tiền cho tỷ tỷ tiêu! Hiểu chuyện biết mấy! Nhìn lại ngươi đi, nhiều năm vậy rồi, đừng nói kiếm tiền, ngày ngày bồi tiền! Ta không dựa được vào ngươi! Ai!
Trương Ly Nhi thở ngắn than dài.
Trương Thần Hư:
- . . . !
- Nước luộc Vương Khả vét được từ trên người các ngươi, nhất định phải phun trả ra! Ngươi không đòi, vậy để ta tới đòi, đòi được chính là tiền tiêu vặt của ta. Lần này hắn mở công ty Thần Vương gì kia, ta cảm thấy mùi tương tự sản phẩm tài chính bán ở Chu Tiên Trấn lần trước, mùi của kim tiền!
Trương Ly Nhi hưng phấn nói.
- Tỷ, ngươi muốn làm gì?
Trương Thần Hư ngơ ngác hỏi.
- Chúng ta đi bắt Vương Khả nôn ra số tiền hắn nuốt của ngươi, còn nữa, hắn muốn vét một mẻ? Chúng ta có thể thò một chân vào!
Trương Ly Nhi vừa cười vừa nói.
Trương Thần Hư ngạc nhiên nhìn tỷ tỷ, giai nhân như thế, sao phải tội tham tài?
- Tỷ, Trương Chính Đạo nói, đến lúc đó, tông chủ Thiên Lang Tông và bốn đại điện chủ đều tham dự lễ khai trương, rất có thể đây là hành động của Thiên Lang Tông, Vương Khả chỉ là người được đẩy ra làm việc, Thiên Lang Tông mới là thế lực đứng sau công ty Thần Vương, tỷ tỷ, làm sao thò một chân vào được?
Trương Thần Hư ngơ ngác hỏi.
- Trước cứ đi qua quan sát xem sao, khẳng định có nhược điểm nào đó! Gọi người, càng nhiều người đi cùng càng tốt! Đúng rồi, đừng thông báo tông chủ và các vị trưởng lão, bọn họ đi, có thể sẽ phá rối chuyện của chúng ta!
Trương Ly Nhi hưng phấn nói.
- Hả? Được rồi!
Trương Thần Hư gật gật đầu.
________________________________________
…..
Lễ khai trương công ty Thần Vương!
Vốn đây chỉ là buổi khai trương của một hiệu buôn bình thường, mặc dù nghe nói cao ốc Thần Vương gì kia được kiến tạo rất là hoàng tráng, nhưng, một cái phòng ở mà thôi, làm sao có thể dẫn lên chúng tu giả cường đại chú ý?
Chẳng qua, nếu ngay cả tông chủ và bốn đại điện chủ Thiên Lang Tông đều tới tham dự, vậy thì khác.
Tùy theo Trương Chính Đạo tới cửa từng tiên môn chính đạo, chúng tiên môn chính đạo dồn dập khai mở hội nghị lãnh đạo cao tầng, ai nấy đều cảm thấy việc này không giống tầm thường, tất sẽ ảnh hưởng đến thế cục Thập Vạn Đại Sơn, thế là, các tiên môn quyết định phái người trong nhóm lãnh đạo làm đại diện, dẫn theo rất nhiều đệ tử đúng hẹn đến dự lễ.
Sau khi tin tức này truyền ra từ phía chính đạo, rất nhanh gian tế cũng truyền tin về cho ma đạo.
Trong một gian đại điện u ám.
Đồng An An nghe xong thuộc hạ báo tin, sắc mặt không giấu được vẻ cổ quái.
- Công ty Thần Vương, lễ khai trương? Chuẩn bị bán ra sản phẩm? Mời tất cả tiên môn chính đạo trong Thập Vạn Đại Sơn đến dự?
Đồng An An nghi hoặc nói.
- Vâng!
Đám thuộc hạ gật đầu xác nhận.
- Tên Vương Khả này rốt cục muốn làm cái gì? Hắn làm sao giành được ủng hộ của toàn bộ Thiên Lang Tông? Ta vừa được đến tin tức, chẳng phải Vương Khả được Ma Tôn phong làm Thần Long đà chủ ư? Chuyện này là thế nào?
Ngữ điệu Đồng An An đầy vẻ nghi hoặc.
Lúc xưa ở Thần Long Đảo, bởi vì trốn tránh cho nên không biết chuyện Vương Khả được Ma Tôn phong làm Thần Long đà chủ, lần này trốn ra mới nghe được tin tức xác thực.
Ma Tôn đích thân kiểm tra, Vương Khả nhất định là tà ma không nghi ngờ. Nhưng mà, mẹ nó chứ, vừa về Thiên Lang Tông lại liền trở thành đệ tử chính đạo? Bản thân còn mời đám người trăn khắng, mời Mộ Dung Lục Quang đích thân điều tra, ngay cả Trần Thiên Nguyên đều cho rằng Vương Khả là đệ tử chính đạo?
- Tà môn!
Vẻ mặt Đồng An An rất là buồn bực.
- Đồng đàn chủ, chẳng phải ngươi nói tên Vương Khả kia là trùm bịp bợm ư? Nói không chừng, hắn đang lừa gạt Ma Tôn, à không, lừa gạt Trần Thiên Nguyên?
Đám thuộc hạ nói.
Đồng An An nhíu mày, sau đó gật gật đầu nói:
- E là chỉ có khả năng này!
- Đàn chủ, ngươi triệu tập chúng ta muốn lấy đầu Vương Khả, nhưng mấy tháng nay, Vương Khả một mực núp trong Thiên Lang Tông, không cách nào ra tay, chỉ thỉnh thoảng mới rời sơn môn tới cái chỗ cao ốc Thần Vương gì kia, chúng ta không tìm được cơ hội?
Chúng thuộc hạ lo lắng nói.
Đồng An An híp mắt:
- Vậy chúng ta chọn địa điểm ám sát tên chó má Vương Khả kia ở ngay trong cao ốc Thần Vương!
- Hả? Chúng ta tới phụ cận Thiên Lang Tông?
Chúng thuộc hạ lo lắng nói.
- Có gì mà không được? Hừ! Điển lễ khai trương? Khai trương con mẹ nó, Vương Khả, ngươi hại ta thảm như vậy, lần này ta phải lấy mạng ngươi!
Đồng An An lạnh giọng nói.
…..
Cách thời điểm công ty Thần Vương khai trương còn mười ngày.
Trương Chính Đạo thở hổn hển về lại Thiên Lang Tông, Ngộ Kiếm Phong.
Vừa lên núi liền gặp được Vương Khả ngồi trên ghế uống nước trái cây mát lạnh.
- Vương Khả, ngươi còn có tâm tư ở đây hưởng thụ? Xảy ra chuyện lớn!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Xảy ra chuyện gì?
Vương Khả thả xuống cốc nước trái cây ướp lạnh.
- Ta mới từ các đại tiên môn chạy một vòng trở về, vừa đến cao ốc Thần Vương liền thấy chị em Trương Thần Hư đến tìm ngươi đòi nợ!
Trương Chính Đạo nói.
- Đòi nợ? Nợ nào?
Vương Khả hai chân vắt chéo, nghi hoặc hỏi.
- Ngươi quên rồi? Lần ở Chu Tiên Trấn kia, ngươi ăn xong ma đạo, lại ăn chính đạo, lúc ấy vòng tay trữ vật, pháp bảo, phi kiếm của hai mươi tên cường giả Kim Ô Tông đều bị ngươi lột sạch! Bọn họ đến đòi nợ, nhìn bộ dạng có vẻ còn muốn đi tìm tông chủ để đòi! Tiền này không dễ cầm! Giờ chính đang ồn ào ở cao ốc Thần Vương!
Trương Chính Đạo giải thích nói.
- Đùa gì vậy, tiền đến trong túi ta rồi, còn muốn lấy ra?
Vương Khả cổ quái nói.
- Vậy ngươi đi nói với bọn hắn, giờ bọn hắn chính đang la hét muốn gặp ngươi, nếu không gặp được ngươi, liền sẽ đi tìm Trần Thiên Nguyên đòi trả!
Trương Chính Đạo giải thích nói.
- Bọn họ làm ra được chuyện này?
Vương Khả nhíu mày hỏi lại.
Rốt cuộc, lần trước là Trương Thần Hư mất mặt, chuyện này làm sao có thể đặt trên mặt bàn nói được?
- Tên Trương Thần Hư kia khả năng sẽ ngại mất mặt không dám nói, nhưng Trương Ly Nhi thì chưa biết được, không phải ta đã sớm nói với ngươi rồi ư? Ở Thập Vạn Đại Sơn này, Trương Ly Nhi nổi danh là nữ thổ phỉ! Khoan nói cướp bóc, dù sao cũng là loại không chịu thua thiệt bao giờ!
Trương Chính Đạo giải thích nói.
Vương Khả đứng dậy, sắc mặt khó coi nói:
- Bọn hắn đây là bức ta ăn vạ!
- Hả? Bức ngươi ăn vạ? Ý gì?
Vẻ mặt Trương Chính Đạo không giấu được sự khó hiểu.
- Đi, chúng ta đi gặp đôi chị em kia!
Vương Khả trầm giọng nói.
Vừa nói Vương Khả vừa đi xuống núi. Trương Chính Đạo theo sát ngay sau, trong đầu còn đang ngẫm nghĩ câu “bức ta ăn vạ kia của Vương Khả, lúc khi đi đến cửa sơn môn, sắc mặt Trương Chính Đạo chợt cứng đờ, hắn hiểu ra, ăn vạ, chính là làm Chí Phèo vòi tiền người ta?
- Vương Khả, nhiều người như vậy nhìn vào, ngươi phải chú ý ảnh hưởng chút!
Trương Chính Đạo đuổi phía sau, gọi với theo.
Đợi khi Vương Khả đến cửa cao ốc Thần Vương.
Quả nhiên, chị em Trương Ly Nhi, Trương Thần Hư dẫn theo ba mươi tên đệ tử Kim Ô Tông chính đang kêu gào ở bên ngoài cao ốc Thần Vương. Đám thuộc hạ Vương Khả lưu lại thái độ rất là thành khẩn, không hề làm khó dễ bọn hắn.
- Vương Khả đâu? Gọi hắn ra đây!
Trương Thần Hư lớn tiếng kêu mắng.
- Gia chủ rất nhanh sẽ đến, chư vị chờ một lát, hay là tiến vào trong quán, nhâm nhi chút hồng trà?
Tiểu biểu muội của Vương Khả tính là quản lý tạm thời ở đại sảnh, khách khí nói.
- Không được, Vương Khả không đến, ta không đi vào!
Trương Thần Hư lạnh giọng nói.
Trương Ly Nhi ở bên lại âm thầm đánh giá cao ốc Thần Vương sang trọng trước mặt, mí mắt bất giác nhảy loạn.
- Tên Vương Khả này quả nhiên là cao thủ kiếm tiền! Cửa hàng này vừa trang hoàng đi ra, bất kỳ vật gì mà không bán ra được giá tiền gấp ba thì đúng là có lỗi với mặt tiền nơi này!
Trương Ly Nhi lẩm bẩm nói.
Đúng lúc đó, ánh mắt tiểu biểu muội chợt sáng lên:
- Gia chủ! Ngài đã tới!
Tiếng kêu này của tiểu biểu muội vừa ra, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Vương Khả đang tất tả đi tới.
- Vương Khả? Rốt cục ngươi cũng đến? Có phải nên trả lại đồ lấy được ở Chu Tiên Trấn lần trước cho ta rồi không?
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
Dù lúc này không tiện trở mặt, nhưng Trương Thần Hư chỉ cần vừa thấy Vương Khả liền không kìm được phẫn nộ.
Ngay khi Trương Chính Đạo cho rằng Vương Khả sắp nằm xuống ăn vạ, lại chợt thấy Vương Khả tiến lên một bước, vươn tay nắm chặt tay Trương Thần Hư.
- Thần Hư huynh, từ lúc tiễn biệt ở Thanh Kinh, thực sự là nhớ nhung khôn xiết, các ngươi có thể tới tham dự lễ khai trương của công ty Thần Vương chúng ta, thực sự là quá nể mặt! Lời gì cũng không cần nói nhiều, hôm nay, ta bồi các ngươi uống một chén!
Vương Khả lập tức nhiệt tình nói.
Trương Chính Đạo:
- . . . !
Trương Ly Nhi:
- . . . !
Trương Thần Hư:
- . . . !
Chúng nhân không nghĩ tới Vương Khả sẽ làm trò này, ngươi và Trương Thần Hư quen lắm ư?
- Vương Khả, đừng giả ngây giả dại với ta, chúng ta quen lắm chắc?
Trương Thần Hư vung tay hất tay Vương Khả ra.
- Chúng ta đều bị tà ma bắt, cũng tính là đồng cam cộng khổ. Thần Hư huynh, ngươi nói vậy sao được, trong lòng ta rất trân quý phần cảm tình không dễ có được kia!
Vương Khả lập tức oán trách nói.
Cảm tình? Cảm tình cái con khỉ! Tiểu tử ngươi lừa ta mấy lần, ngươi quên rồi? Nếu không phải không tiện xử lý ngươi, lão tử sớm đã rút kiếm tháo ngươi thành tám khối.
- Ngươi quên rồi? Bọn Chu Hồng Y muốn giết ngươi, là ta liều chết cản ở trước mặt, bảo vệ các ngươi. Ngươi đã quên? Thanh Kinh quần ma loạn vũ, là ta phái người đi mời đám người Trương Ly Nhi tới cứu ngươi! Những chuyện này ta đều không kể ra, cùng là chính đạo, tự nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau! Ngươi quên hết rồi sao?
Vương Khả lớn tiếng nói.
Lần này hắn cố tình lớn tiếng để đệ tử Thiên Lang Tông quanh bốn phía đều nghe được, đám đông dồn dập hiếu kỳ nhìn sang.
Nét mặt Trương Thần Hư cứng đờ, mẹ nó chứ, nếu không phải là ngươi, đương se ta sẽ lật nhào? Cứ làm như ngươi là cứu tinh vậy, còn không phải bị ngươi hại?
- Vương Khả, lúc ấy . . . !
Trương Thần Hư còn muốn biện bạch.
- Ý ngươi là chỉ đống vòng tay trữ vật, pháp bảo, phi kiếm và các ngươi ném ở Chu Tiên Trấn?
Vương Khả hỏi.
- Không sai, giờ trả ta được chưa?
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- Có phải các ngươi quên rồi không? Lúc ấy tài vật của các ngươi bị xử lý thế nào?
Vương Khả nhìn chăm chăm Trương Thần Hư, hỏi.
- Bị ngươi lấy được!
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- Ngươi nghĩ kỹ lại xem, ta lấy được ư? Ta là người vậy sao?
Vương Khả hỏi.
- Ngươi vơ vét tài vật của chúng ta, sau đó đưa cho Chu Hồng Y, Chu Hồng Y không cần, thế là bị ngươi lấy mất!
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- Không đúng, lúc ấy ta bị ép đại biểu Chu Hồng Y lấy tài vật, hẳn là Chu Hồng Y lấy tài vật của các ngươi. Tài vật của các ngươi nằm trong tay Chu Hồng Y, sau đó Chu Hồng Y mới đưa cho ta, đúng chứ?
Vương Khả nhìn chăm chăm Trương Thần Hư, hỏi tiếp.
- Thế thì khác gì nhau?
Ngữ khí Trương Thần Hư khá là nghi hoặc.
- Khác chứ, đồ của các ngươi bị Chu Hồng Y cầm đi, Chu Hồng Y phân cho ta, để ta xử trí! Nói cách khác, đồ của các ngươi bị Chu Hồng Y lấy mất. Không phải ta lấy mất!
Vương Khả lắc đầu.
- Thế thì khác gì nhau!
- Khác nhiều chứ, tỷ dụ thế này, ngươi cho vay ta. Ta lại dùng số tiền đó làm từ thiện, cứu tế người nghèo, nói cách khác, ta liền không cần trả tiền cho ngươi? Bởi vì số tiền kia nằm hết trong tay người nghèo rồi, ngươi muốn đòi thì đi tìm đám người nghèo kia mà đòi?
Vương Khả nói ra.
- Sao thế được, ta cho ngươi mượn, đương nhiên ngươi phải trả cho ta. Liên quan gì đến người khác?
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
- Đúng, tiền của ngươi bị Chu Hồng Y lấy đi, chuyện này đâu liên quan gì tới ta!
Vương Khả trải tay ra nói.
- Ách?!
Nét mặt Trương Thần Hư lần nữa cứng đờ.
- Thần Hư huynh, người lấy tài vật của các ngươi là Chu Hồng Y! Ngươi phải tìm hắn đòi mới đúng! Lại nói, ngươi biết không? Vì giữ mạng cho các ngươi, ngươi có biết lúc ấy ta cúng cho Ma giáo bao nhiêu tiền không? Ta còn chưa tính món nợ này với các ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ nói đi ra! Đúng là khiến người thất vọng, ai! Không được làm người tốt!
Vẻ mặt Vương Khả rất là đau khổ.
Cách đó không xa, đám đệ tử Thiên Lang Tông vây xem không ngừng chỉ trỏ, nhìn khiến sắc mặt Trương Thần Hư rất là khó coi.
Làm sao, làm sao tính tính một hồi, tiền của ta liền biến mất tiêu? Ngược lại còn thiếu nợ không ít?
Trương Chính Đạo ở bên không giấu được vẻ mặt cổ quái, Trương Thần Hư, ngươi muốn đi so độ vô sỉ với Vương Khả? Còn non và xanh lắm. Vương Khả còn chưa ăn vạ ngươi đã ngã sấp mặt? Còn đòi nợ cái khỉ khô? Cứ tiếp tục thế này, không chừng sẽ biến thành Vương Khả tìm các ngươi đòi nợ!