Nghiệm thu cao ốc Thần Vương xong xuôi!
Vương Khả vui vẻ về lại Thiên Lang Tông Ngộ Kiếm Phong. Chính như Vương Khả nói, hiện tại cao ốc Thần Vương mới chỉ là cái xác ngoài, tuy nhìn qua cũng tính là xa hoa, nhưng hắn thực không dám ở trong đó.
Vẫn là Thiên Lang Tông Ngộ Kiếm Phong an toàn, không chỉ đỉnh núi có biệt thự, còn cả sư huynh đệ trong tông bảo tiêu, cộng thêm hệ thống an ninh như kết giới, làm sao cao ốc Thần Vương kia có thể so bì được? Đó là nơi dùng để kiếm tiền, không phải chỗ dùng để sống.
Một tháng sau mở cửa kiếm tiền. Phải chuẩn bị thêm một chút mới được.
Nhưng lúc Vương Khả đi tới quảng trường Ngộ Kiếm Phong, lập tức thấy được ba người đang đợi.
- Sư tôn, sao ngươi lại tới đây?
Vương Khả ngạc nhiên bước lên nghênh đón.
Là Trần Thiên Nguyên, Mộ Dung Lục Quang, ngoài ra còn một lão giả mặt như người chết chờ đợi ở bên trong.
- Vị này là điện chủ Tây Lang Điện, Mạc Tam Sơn!
Trần Thiên Nguyên giới thiệu cho Vương Khả.
- À, thì ra là điện chủ Tây Lang Điện, không tiếp đón từ xa, thất kính thất kính! Vương Khả gặp qua Mạc điện chủ!
Vương Khả cười thi lễ.
Lão giả mặt người chết kia nhìn chằm chằm Vương Khả một lúc lâu, sau đó mới lộ ra ý cười kinh dị nhìn khó coi hơn cả khóc, nói:
- Nhị đệ tử của tông chủ quả nhiên khác với người thường, ta mới trở về hai ngày, lại toàn nghe được sự tích về ngươi! Anh hùng xuất thiếu niên!
- Dễ nói dễ nói, đều là mọi người cất nhắc, Mạc điện chủ khách khí!
Vương Khả cười nói.
- Cười đùa tí tửng, ra thể thống gì!
Trần Thiên Nguyên khẽ trừng mắt.
Không nghe ra được Mạc Tam Sơn chỉ đang khách sáo thôi ư, ngươi đắc ý cái gì?
- Vâng, vâng!
Vương Khả lập tức ứng nói.
Lời của sư tôn, tốt nhất đừng nên phản bác.
- Đại sư huynh? Sao ngươi có thời gian tới Ngộ Kiếm Phong?
Vương Khả hiếu kỳ nhìn Mộ Dung Lục Quang.
Mộ Dung Lục Quang còn chưa mở miệng, Trần Thiên Nguyên ở bên đã tiếp lời:
- Hôm nay ba chúng ta cùng tới đây, tự nhiên là tìm ngươi có việc!
- Hả?
Nét mặt Vương Khả lập tức chuyển vẻ nghiêm túc.
Nếu là chuyện bình thường, sư tôn chỉ cần triệu hoán một tiếng, hắn tất phải lên linh sơn chờ đợi sư tôn phân phó, hôm nay sư tôn lại đích thân đến đây? Xem ra có vẻ không giống là chuyện tốt!
- Sư tôn? Ngài có gì phân phó, đệ tử cung kính lắng nghe?
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Không phải ta có phân phó, là Mạc Tam Sơn và Mộ Dung Lục Quang có chuyện tìm ngươi, vi sư chỉ đến làm người chứng kiến thôi!
Trần Thiên Nguyên giải thích nói.
Nháy mắt Vương Khả liền hiểu được ý tứ trong lời của sư tôn, Mạc Tam Sơn và Mộ Dung Lục Quang khả năng là mang theo ý đồ xấu. Sư tôn sợ ta chịu thiệt, tới làm chỗ dựa giúp ta?
Tức thì, Vương Khả quay sang nhìn Mạc Tam Sơn và Mộ Dung Lục Quang, thần sắc có vẻ khá là căng thẳng.
- Mạc điện chủ, đại sư huynh, ba người chúng ta đều là điện chủ, cùng hiệu lực cho Thiên Lang Tông, các ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng! Dù sao ta cũng là phó điện chủ Đông Lang Điện!
Vương Khả vừa cười vừa nói.
Các ngươi ôm theo ý đồ xấu đến đây, vậy ta không khách khí, trước lôi thân phận đặt ra đấy. Các ngươi là điện chủ, ta cũng là điện chủ, chúng ta cứ từ từ tranh cãi thôi!
- Chúng ta đến là vì chuyện Đồng An An!
Mộ Dung Lục Quang trịnh trọng nói.
- Đồng An An? Chính là cái tên Đồng An An mà tám tháng trước bởi đệ tử Tây Lang Điện trợ giúp, thuộc hạ đại sư huynh thả nước, nhờ đó mới trốn được ra ngoài?
Vương Khả hỏi lại.
Sắc mặt Mộ Dung Lục Quang đen như đáy nồi, mẹ nó, có ai nói chuyện như ngươi không? Ta còn chưa lên tiếng, ngươi đã trước quăng hết trách nhiệm lên người ta và Mạc điện chủ?
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi nói đi!
Mạc Tam Sơn ở bên lại không thèm để tâm, thuận miệng nói.
- Đúng vậy, sau khi tên Đồng An An kia trốn được ra ngoài, ta và đệ tử Tây Lang Điện phụ trách phối hợp điều tra tin tức, mặc dù không bắt được hắn, nhưng dần dần cũng tra được một ít thông tin về hắn!
Mộ Dung Lục Quang giải thích nói.
- Hả?
- Đồng An An có vẻ như cũng đang bị cao tầng Ma giáo lùng bắt truy sát, cho nên, hiện tại hắn không chỉ bị chính đạo truy sát, mà cũng bị ma đạo truy sát!
Mộ Dung Lục Quang trịnh trọng nói.
Vương Khả gật đầu, việc này chính hắn cũng biết, hơn nữa lúc ấy còn thân ở hiện trường, là Ma Tôn đích thân hạ lệnh đuổi giết. Lần này lão tiểu tử Đồng An An kia đúng là xui xẻo.
- Chẳng qua, hình như Đồng An An có chỗ dựa ở Ma giáo, thế nên mặc dù bị Ma giáo truy sát, nhưng vẫn có thể len lén triệu tập được một nhóm thuộc hạ, mấy tháng qua, Đồng An An càng lúc càng tụ được thuộc hạ!
Mộ Dung Lục Quang giải thích nói.
- Ừ?
Vương Khả gật gật đầu.
Việc này, Vương Khả cũng biết, sau lưng Đồng An An còn có một tên đường chủ làm chỗ dựa, người này rất là không tôn trọng Ma Tôn.
- Đồng An An triệu tập được một đám thuộc hạ, ý đồ muốn giết ngươi!
Mộ Dung Lục Quang giải thích nói.
- Giết ta?
Vương Khả sững sờ.
Các ngươi truy sát Đồng An An, giờ sao lại kéo đến trên đầu ta thế này?
- Đúng, chúng ta thẩm vấn được điều này từ trong miệng một tên tà ma bị bắt làm tù bình, Đồng An An hành sự bất lợi, mấy lần làm hỏng bố trí của tên chỗ dựa kia, bị tên chỗ dựa kia trách cứ, thế nên trong lòng Đồng An An ghi hận ngươi, phải muốn dùng cái đầu ngươi lập công chuộc tội, mong cầu được khoan dung từ tên chỗ dựa kia!
Mộ Dung Lục Quang thần sắc cổ quái nói.
- Phải muốn dùng đầu ta đi thỉnh tội? Hắn bị thần kinh à!
Vương Khả tròn mắt.
- Vương Khả sư đệ, vậy nên tình cảnh bây giờ của ngươi đang cực kỳ nguy hiểm, ngươi biết không?
Mộ Dung Lục Quang nhìn chằm chằm Vương Khả nói.
Vương Khả vốn là định gật đầu tán đồng, nhưng đột nhiên thần sắc lại chợt nghiêm lại, không đúng, nếu việc này quả thực nghiêm trọng như vậy, hẳn là do sư tôn nói với ta mới đúng, dù sao sư tôn cũng là chỗ dựa của ta? Không được, không thể dựa theo tiết tấu của hai người này.
- Nguy hiểm? Có đệ tử chính đạo nào mà không nguy hiểm? Chỉ bởi vì mấy lời đe dọa của ma đạo liền sợ hãi? Vậy chẳng phải người ma đạo chúng ta đều bị hù chết? Đại sư huynh, Mạc điện chủ, đa tạ tin tức các ngươi mang tới! Ta đã biết, nhưng, ta không sợ, hắn muốn đến, vậy cứ để hắn đến, rốt cuộc ta ở trong Thiên Lang Tông này không đi ra, bọn hắn còn dám đánh vào Thiên Lang Tông chắc?
Vương Khả lập tức lắc đầu.
- Ách?
Mộ Dung Lục Quang sững sờ.
Ngươi hẳn nên sợ hãi mong cầu cách giải quyết mới đúng. Ngươi không sợ, vậy lời tiếp theo chúng ta nên nói thế nào?
- Vương Khả, ngươi không sợ Đồng An An ám sát?
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Mạc điện chủ, ta cảm thấy, tất cả người ma đạo đều muốn giết ngươi, nhưng mà, ngươi có sợ không? Ngươi đối mặt với toàn bộ Ma giáo đều không sợ, chỉ một mình tên Đồng An An, ta có gì phải sợ? Tốt xấu ta cũng là phó điện chủ Đông Lang Điện! Tà không thể thắng chính được!
Vương Khả lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết, thấy chết không sờn.
Mặt người chết của tên Mạc Tam Sơn kia bất giác khẽ giật một cái. Giờ lời tiếp theo nên nói thế nào?
- Hai vị, còn có chuyện gì khác nữa không?
Vương Khả hiếu kỳ nhìn hai người.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, ngươi đây là muốn tiễn khách?
- Chúng ta muốn thỉnh mời ngươi giúp chúng ta bắt lấy Đồng An An, đồng thời bắt tên Ma giáo nằm vùng còn lại trong tông!
Mạc Tam Sơn hít sâu một hơi, sau đó mới nói tiếp.
- Ta? Ta là phó điện chủ Đông Lang Điện, đây đâu phải chức trách của ta! Đây không phải chuyện của Tây Lang Điện các ngươi ư?
Vương Khả lập tức cự tuyệt nói.
- Tà ma ẩn núp quá kín đáo, cho nên còn mong ngươi phối hợp! Rốt cuộc, điều này cũng là vì Thiên Lang Tông!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Ta có thể làm gì?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Ngươi hấp dẫn chú ý của Đồng An An, dẫn hắn đi ra, đồng thời, chúng ta cũng sẽ bố trí thuận thế dẫn ra kẻ nằm vùng trong tông, một mẻ hốt gọn!
Mạc Tam Sơn giải thích nói.
- Hả? Ý các ngươi là để ta làm mồi nhử, câu ra đám Ma giáo nằm vùng kia?
Mạc Tam Sơn, Mộ Dung Lục Quang gật đầu.
Vương Khả lườm bọn hắn một cái, đùa gì vậy? Ta nhàn lắm chắc? Sắp đến lúc vét tiền tới nơi rồi, các ngươi có biết mỗi ngày của ta đáng giá bao nhiêu không? Còn bắt ra chơi trò dê vào miệng hổ với các ngươi? Đùa chắc? Ta có bệnh đâu!
- Xin lỗi, không hứng thú!
Vương Khả lắc đầu.
Mạc Tam Sơn, Mộ Dung Lục Quang đồng loạt biến sắc, mặt tối sầm cả lại.
Vương Khả cũng tính là nhìn ra, sư tôn biết rõ việc này mới đến làm chỗ dựa cho mình, cũng may thân phận hiện tại của mình là phó điện chủ Đông Lang Điện, bằng không, nào có tư cách cự tuyệt?
- Vương Khả, tru ma là phận sự của Đông Lang Điện chúng ta, ngươi sao có thể cự tuyệt được?
Mộ Dung Lục Quang trừng mắt nói.
- Ta biết tru ma là phận sự của Đông Lang Điện, nhưng phương thức tru ma của ta khác với các ngươi, dựa vào cái gì mà phải bắt ta phối hợp? Ta có kế hoạch tru ma của riêng mình, chính ta cũng sẽ tru ma! Còn ngươi cứ tru theo cách của ngươi, đâu liên quan gì tới ta, đừng có lấy đạo đức ra bắt cóc. Ta không phải thuộc hạ của ngươi, ngươi kêu gào cái gì?
Vương Khả không đáng nói.
- Ngươi thì có kế hoạch tru ma gì?
Mộ Dung Lục Quang không tin.
Ngươi ngày ngày dựng cao ốc ở chỗ này, đấy cũng gọi là kế hoạch tru ma?
- Đây là tuyệt mật, sao có thể tùy tiện nói được? Vạn nhất bị gian tế Tây Lang Điện nghe được, tiết lộ cho Ma giáo, thế chẳng phải thất bại trong gang tấc?
Vương Khả nhướng mắt nói.
Mạc Tam Sơn ở bên sầm mặt xuống, ngươi đây là mắng luôn cả ta?
- Được rồi, đừng cãi cọ, Vương Khả, kế hoạch lần này là do Mạc Tam Sơn và Mộ Dung Lục Quang sắp đặt, hôm nay mời ta đến chính là muốn hỏi một tiếng, xem ngươi có nguyện ý tham gia hay không! Nếu ngươi không nguyện, sẽ không ai ép buộc ngươi cả!
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
- Đa tạ sư tôn!
Vương Khả cảm kích thi lễ.
Quả nhiên, có sư tôn làm chỗ dựa, đám người các ngươi muốn tính toán ta cũng muốn nhìn mặt mũi sư tôn.
- Vương Khả, phải như thế nào ngươi mới chịu đáp ứng phối hợp chúng ta?
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
- Ta không hứng thú!
Vương Khả lắc đầu.
Mạc Tam Sơn ở bên nhíu mày nhìn Vương Khả một lúc, sau đó lại nhìn về phía Trần Thiên Nguyên.
- Tông chủ, việc này còn phải làm phiền ngài!
Mạc Tam Sơn thi lễ với Trần Thiên Nguyên, mong đợi nói.
Trần Thiên Nguyên khẽ nhíu mày, tiếp đó lại thở dài.
- Vương Khả, Mạc điện chủ khó được mời ta hỗ trợ, ngươi xem, nếu không quá khó xử, có thể thử giúp xem sao. Đương nhiên, quyền quyết định vẫn thuộc về ngươi!
Rốt cục, Trần Thiên Nguyên nói giúp Mạc Tam Sơn một câu.
Vương Khả nghe xong, biết sư tôn mặc dù làm chỗ dựa cho mình, nhưng, chút thỉnh cầu nho nhỏ này của sư tôn, mình làm sao có thể không nể mặt?
- Sư tôn đã mở miệng, việc này tự nhiên có thể cân nhắc!
Vương Khả lập tức biến sắc mặt.
Mộ Dung Lục Quang:
- . . . !
- Chẳng qua, ta có hai điều kiện!
Vương Khả nói tiếp.
- Hả?
Mạc Tam Sơn, Mộ Dung Lục Quang đồng loạt nhìn về phía Vương Khả.
- Thứ nhất, các ngươi lợi dụng ta dẫn ra Đồng An An, nhất định phải thông báo cho ta biết toàn bộ quá trình! Rốt cục ta phải nên biết được mình đang trong tình cảnh nào, đúng chứ?!
Vương Khả nhìn hai người, cường điệu nói.
- Có thể! Cái thứ hai là gì?
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Thứ hai, ta đã hi sinh lớn vậy rồi, một tháng sau, công ty Thần Vương của ta tổ chức lễ khai trương, hi vọng đến lúc đó hai vị đi ra chung vui, chống trường diện! Cắt băng khánh thành giúp ta!
Vương Khả giải thích nói.
- Ách?
Mạc Tam Sơn sững sờ.
Cắt băng khánh thành? Lễ khai trương?
- Sư tôn, đệ tử lần đầu khai trương, trường diện khả năng sẽ lớn chút, sư tôn nhất định phải rút chút thời gian ra mặt giúp đệ tử. Không cần sư tôn làm gì cả, chính cần đứng đó nhìn vào, lộ mặt một lúc, đồng thời cắt băng khánh thành! Sư tôn, được không?
Vương Khả lần nữa quay sang Trần Thiên Nguyên thỉnh cầu.
Mặc dù thần sắc Trần Thiên Nguyên có vẻ khá là cổ quái, nhưng đối với đồ đệ này hắn vẫn khá là yêu thích, bèn gật đầu nói:
- Được!
- Đa tạ sư tôn!
Vương Khả cảm kích nói.
Quay đầu, Vương Khả nhìn sang Mạc Tam Sơn và Mộ Dung Lục Quang nói tiếp:
- Hai vị điện chủ, chỉ có hai yêu cầu như vừa rồi, nếu đáp ứng, ta liền phối hợp các ngươi! Thế nào?
Mạc Tam Sơn và Mộ Dung Lục Quang nhìn nhau một cái, hai người đều có lòng cự tuyệt, bản thân đường đường là điện chủ Thiên Lang Tông, làm gì có thời gian bồi đứa này làm càn? Nhưng mà, lúc này Vương Khả cũng là điện chủ, lại có Trần Thiên Nguyên làm chỗ dựa, muốn hắn phối hợp, tất phải đồng ý với hai yêu cầu này, hơn nữa, Trần Thiên Nguyên đều tham dự cắt băng khánh thành, mình đi cũng không tính mất mặt?
- Được rồi!
Hai người ứng tiếng nói.
- Tốt, thế kế hoạch của các ngươi đâu?
Vương Khả nhìn hai người hỏi.
- Kế hoạch còn chưa xác định xong, đợi làm xong sẽ thông báo ngươi sau!
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
Vương Khả:
- . . . !
Kế hoạch đều không có, lại chạy tới chỗ ta nói nhảm nửa ngày?
Chẳng qua, có chỗ dựa đúng là tốt, ha ha!
Đưa đi sư tôn, Mạc Tam Sơn, Mộ Dung Lục Quang, Vương Khả lập tức phái người đi gọi Trương Chính Đạo.
- Vương Khả, ngươi gọi ta làm gì? Ta đang chuẩn bị xuất phát!
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Trương Chính Đạo, lúc ngươi đến các đại tiên môn chập chờn đám có tiền, nhớ phải nói rõ, trong buổi lễ khai trương lần này, tông chủ Thiên Lang Tông sẽ dẫn theo bốn đại điện chủ Thiên Lang Tông cùng tham dự! Nhớ cho kĩ đấy!
Vương Khả dặn dò.
- Cái gì? Tông chủ dẫn theo bốn đại điện chủ cùng tham dự? Ngươi không khoác lác đấy chứ, lời này mà truyền đi ra, công ty Thần Vương khai trương chẳng phải sẽ bị người tưởng là do Thiên Lang Tông chủ sự? Ngươi chỉ là một cửa hiệu nhỏ thôi, nào có liên quan gì đến Thiên Lang Tông!
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Ngươi biết cái gì, ta muốn chính là để người các đại tiên môn hiểu lầm! Bằng không, đám người có tiền sao chịu tới? Một hiệu buôn bình thường khai trương, có hai ba tên đệ tử đến là đã cho mặt mũi lắm rồi, giờ ta lôi toàn bộ đại lão Thiên Lang Tông đi ra, bọn hắn khẳng định sẽ cho rằng đây là đại sự, đến lúc đó đến một nhóm lớn kẻ có tiền, chúng ta bán được sản phẩm, hoa hồng của ngươi cũng nhiều lên!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Hả? Nói thì có thể nói, nhưng, ngươi biết hậu quả của việc này không?
Trương Chính Đạo sắc mặt cổ quái nói.
Ngươi to gan quá rồi đấy! Chẳng lẽ không sợ Trần Thiên Nguyên trách tội?
- Có hậu quả gì? Ta đâu có nói mò, sư tôn, Mạc Tam Sơn, Mộ Dung Lục Quang đều đã đáp ứng tham dự!
Vương Khả nghiêm giọng nói.
- Hả? Bọn họ đáp ứng tham dự khai trương cái cửa hiệu mà đến cả thương phẩm nào để bán đều chưa có này của ngươi? Đùa chắc?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Đừng nói nhảm!
- Mộ Dung Lục Quang đại biểu Đông Lang Điện, Mạc Tam Sơn là Tây Lang Điện, Trần Thiên Nguyên là tông chủ, thế còn điện chủ Nam Lang Điện và Bắc Lang Điện thì sao?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Điện chủ Nam Lang Điện không ở nhà, ta có nhị sư huynh giúp đỡ, không sao đâu, hắn đại biểu điện chủ Nam Lang Điện là được! Về phần điện chủ Bắc Lang Điện, hắn là sư huynh ruột thịt của ta, ta đại biểu hắn không phải là được rồi!
Vương Khả nói.
Cơ mặt Trương Chính Đạo khẽ giật giật:
- Ngươi đúng là không biết xấu hổ!
- Nhanh đi, lấy thân phận khách khanh trưởng lão Thiên Lang Tông mà mời, có thể giành được bao nhiêu hoa hồng, phải xem mặt mũi ngươi dày được tới đâu!
Vương Khả thúc giục nói.
- Biết rồi, biết rồi! Mẹ nó chứ, nếu không vét được tiền, quay đầu để xem ta tính sổ với ngươi thế nào!
Trương Chính Đạo giẫm lên phi kiếm, lập tức bay đi.