- Vương Khả, Vương phó điện chủ, không, Thần Long đà chủ, chúng ta nguyện ý làm môn đồ của ngươi, có thể mang theo bọn ta cùng đi ra được không, Thần Long đà chủ, Thần Long đà chủ!
Đám khăn trắng thấy Vương Khả được cột xương đẩy đi lên, lập tức kinh hãi cầu xin.
Mẹ nó, vì sao, vì sao, đều là cùng lúc rớt xuống, dựa vào cái gì mà ngươi lại được tự do? Trong khi chúng ta lại bị nhốt ở chỗ này, lúc nào cũng có thể bị người ăn thịt?
Trong ánh mắt mong đợi của đám người bên người, Vương Khả lại không hề để tâm, trước kia các ngươi đều muốn ăn ta, giờ ta cần gì lấy ơn báo oán? Ta đâu có bệnh?
Vương Khả đi, bỏ lại nguyên một đám tuyệt vọng xụi lơ trên đất.
- Đồng An An, lần này bị ngươi hại chết!
Đám khăn trắng khóc không ra nước mắt.
Trước kia bọn hắn tự tại biết mấy, bí ẩn không người biết, lại thêm, muốn rời khỏi Thiên Lang Tông lúc nào cũng được, lại bởi vì đáp ứng Đồng An An ứng phó Vương Khả, kết quả vĩnh viễn bị nhốt ở dưới này.
Sao chúng ta lại thảm vậy chứ!
…
________________________________________
Linh sơn phong ấn rốt cục quá khủng bố, quái vật khô lâu toàn lực đưa Vương Khả ra ngoài, song cuối cùng vẫn kém một bước. Khoảnh khắc cột xương vỡ nát, Vương Khả phải dùng phi kiếm cắm lên vách động mới miễn cưỡng tránh bị rơi xuống lần nữa.
Nhưng dù đã đến đây, Vương Khả vẫn cảm nhận được một cỗ áp chế kinh khủng, đè ép lên người muốn lần nữa đẩy hắn xuống.
- Không được, sắp chịu hết nổi, đã bảo tiễn phật tiễn đến tây thiên, còn có một đoạn, làm sao bây giờ?
Vương Khả không khỏi sốt ruột.
Đúng lúc này, Vương Khả tựa hồ nghe được có tiếng nói từ phía trên vọng lại.
- Sư đệ, là ta có lỗi với ngươi, nếu ta nghe lời ngươi sớm chút, có lẽ ngươi đã không chết, ta có lỗi với ngươi! Ô ô ô!
- Nhị sư huynh, ngươi đừng như thế, người chết không thể sống lại, ngươi đừng đau buồn, Vương Khả sư đệ nhất định sẽ tha thứ cho ngươi!
- Không, ta không tha thứ cho chính mình được, đều tại ta!
. ..
. ..
. ..
Tiếng ồn ào phía trên khiến ánh mắt Vương Khả khẽ sáng lên.
- Này, mau đỡ ta lên, mau đỡ ta lên!
Vương Khả thất thanh hô to.
Tay đã sắp chịu hết nổi, các ngươi có nghe được tiếng ta không đấy?
Đáng tiếc, chẳng biết tại sao, giọng Vương Khả cũng như là bị áp chế, nhị sư huynh căn bản không nghe được.
Mắt thấy Vương Khả sắp buông tay, phi kiếm cũng tuột ra khỏi vách đá, chuẩn bị rơi xuống.
- Không thể nào!
Vương Khả tuyệt vọng.
Quái vật khô lâu căn bản không thể tiễn phật tiễn đến tây thiên, ta lại sắp té xuống? Sau đó ngày ngày phải chơi mạt chược với quái vật khô lâu ư? Không, đừng!
Ba!
Đột nhiên xuất hiện một bàn tay bắt lấy cổ tay Vương Khả.
Giữa lúc Vương Khả còn đang kinh ngạc thì chợt bị kéo một phát, cả người được lôi hẳn ra miệng huyệt động.
- Sư tôn, là ngươi!
Vương Khả cuồng hỉ.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, là Trần Thiên Nguyên đứng ở miệng huyệt động thấy được Vương Khả, tức tốc giơ tay kéo hắn lên.
- Vương Khả, sao ngươi đi lên được?
Trần Thiên Nguyên cũng trợn tròn mắt, lộ vẻ khó mà tin tưởng.
Người từ trên đây té xuống, chưa từng có ai bò lên được, dù có là Nguyên Anh Cảnh cũng bò không được, bằng không, tuyệt thế ma đầu dưới kia sớm đã trốn ra.
Nhưng, làm sao Vương Khả bò lên nổi? Cái này không đúng!
- Vương Khả sư đệ, ngươi còn sống, quá tốt rồi, quá tốt rồi!
Thiết Lưu Vân khắp người đầy thương tích, cuồng hỉ lao đến, nắm chặt lấy tay Vương Khả.
Vương Khả quay đầu nhìn quanh bốn phía, xung quanh sơn động đã vây đầy đệ tử Thiên Lang Tông, bao gồm cả Mộ Dung Lục Quang và rất nhiều khuôn mặt xa lạ.
- Vương Khả, ta biết ngay cả, người tốt sống không lâu, họa hại sống ngàn năm, ngươi nhất định sẽ không việc gì!
-
Trương Chính Đạo đứng ở bên vui vẻ nói.
Vương Khả quay sang Trương Chính Đạo lườm một cái. Ngươi mới là họa hại!
- Sư tôn, sao các ngươi đều tới đây? Tên Đồng An An kia đâu?
Vương Khả nhìn sang Trần Thiên Nguyên hỏi.
Trần Thiên Nguyên khẽ nhíu mày, nét mặt Mộ Dung Lục Quang và Thiết Lưu Vân ở bên cũng thoáng hiện vẻ khó coi.
- Lúc trước, bọn khăn trắng phong bế lối vào sơn động địa lao này, cho nên thanh âm và ánh sáng từ nơi này không truyền ra được. Nhưng mà động tĩnh từ chiến đấu giữa ta và Đồng An An quá lớn, đến mức đất rung núi chuyển, dẫn đến đệ tử Tây Lang Điện chú ý, bọn họ phái người đến điều tra sự tình. Ở ngoài sơn động lại có một tên tà ma nằm vùng canh chừng, thấy có người đến điều tra liền lập tức mở ra sơn động, hô Đồng An An mau trốn, khi đó, ta sao có thể để Đồng An An trốn được? Kết quả, Đồng An An và tên nằm vùng kia tự bạo lượng lớn pháp bảo, ý đồ lưỡng bại câu thương, ta đứng mũi chịu sào, thổ huyết không động đậy được. Thế là họn hắn mượn cơ hội chạy trốn mất!
Thiết Lưu Vân đắng chát nói.
- Trốn? Bọn hắn ở Thiên Lang Tông, trốn kiểu gì?
Vương Khả cau mày nói.
Mộ Dung Lục Quang ở bên đen mặt lại, nói:
- Là ta sơ sót, ta nghe đến động tĩnh vội vàng chạy đến, quên mất phong tỏa sơn môn, đệ tử canh chừng ngoài sơn môn gặp qua tên nằm vùng kia, đứa này cũng là đệ tử Tây Lang Điện, thường xuyên gặp mặt, thế nên không ai hoài nghi hắn cả, cũng không kiểm tra chiếc rương hắn mang ra sơn môn, sợ rằng bên trong rương kia chính là Đồng An An!
Dù không phải Mộ Dung Lục Quang trông chừng sơn môn, nhưng đệ tử Thiên Lang Tông canh giữ cũng là do hắn an bài, kết quả lại để xảy ra sai sót lớn như thế.
- Đồng An An, trốn mất?
Vương Khả nhíu mày hỏi.
Chúng nhân gật đầu đành chịu.
- Mộ Dung Lục Quang đã phái người đi ra tra tìm, nếu có kết quả, rất nhanh sẽ quay về bẩm báo. Vương Khả, sao ngươi đi ra được từ dưới kia? Đám khăn trắng đâu cả rồi?
Trần Thiên Nguyên nhíu mày nghi hoặc nói.
- Đúng, Vương Khả, ngươi không thấy được tên tuyệt thế ma đầu kia ư? Chẳng lẽi phong ấn dưới kia đã giảm yếu?
Thiết Lưu Vân cũng khó hiểu hỏi.
- Ta thấy được!
Vương Khả gật đầu nói.
- Hả?
Chúng nhân nhất thời hơi ngớ.
- Thấy cái gì?
Mộ Dung Lục Quang truy vấn.
- Ta nhìn thấy một tên tuyệt thế ma đầu bị nhốt ở dưới kai, ta trò chuyện với hắn một lúc, hắn nói có thể đưa ta đi ra, sau đó, ta được đẩy lên!
Vương Khả giải thích nói.
Trần Thiên Nguyên: . . . !
Mộ Dung Lục Quang: . . . !
Thiết Lưu Vân: . . . !
Ngươi nói xem chúng ta tin được không? Ngươi trò chuyện với hắn một lát, sau đó tuyệt thế ma đầu liền đẩy ngươi lên? Gặp quỷ chắc! Nhiều năm vậy rồi, rơi xuống biết bao nhiêu người, nhưng chưa từng có ai sống sót đi ra. Dù là đệ tử Ma giáo, xuống dưới cũng chỉ có nước chết. Đệ tử chính đạo như ngươi, trò chuyện hai câu, hắn liền đưa ngươi đi ra?
- Thế đám khăn trắng kia?
Thiết Lưu Vân truy vấn.
- Tuyệt thế ma đầu ở dưới đó khá là tĩnh mịch, cô đơn, lạnh lẽo, muốn người bồi cùng, thế là giữ bọn chúng lại dưới kia để đánh mạt chược cùng!
Vương Khả giải thích nói.
Chuyện này, Vương Khả không định lừa gạt sư tôn.
Nhưng mà, chúng nhân lại nhìn chằm chằm Vương Khả một lúc lâu, ai cũng đầy vẻ khó mà tin tưởng?
Ngươi lừa quỷ chắc? Tĩnh mịch, cô đơn, lạnh lẽo?
- Chơi mạt chược là cái gì?
Trần Thiên Nguyên sắc mặt cổ quái nói.
- Ầy, vừa vặn ở chỗ này còn có một bàn mạt chược, chính là như vậy . . . !
Vương Khả lấy ra một bàn mạt chược, giảng giải qua một lần cho mọi người.
Trần Thiên Nguyên: . . . !
Mộ Dung Lục Quang: . . . !
Thiết Lưu Vân: . . . !
Tên tuyệt thế ma đầu kia, ngươi nói hắn trống vắng, cô đơn, lạnh lẽo, sau đó lưu lại một đám người chơi mạt chược cùng? Ngươi đoán, ta tin không?
- Vương Khả, có phải ngươi va vào đâu đó, đầu óc có vấn đề?
Mộ Dung Lục Quang không tin nói.
- Đại sư huynh, ăn nói cho đàng hoàng, sao lại tự nhiên chửi người ta?
Vương Khả trừng mắt.
- Ngươi nói thật? Ngươi trò chuyện một lúc với tuyệt thế ma đầu? Trò chuyện cái gì? Tên tuyệt thế ma đầu kia thì có thể hàn huyên gì với ngươi, sau đó còn thả ngươi đi ra?
Mộ Dung Lục Quang cũng không tin.
- Ách, trừ nói chuyện phiếm, chúng ta còn đánh mấy ván mạt chược! Chắc là hắn thấy ta làm người không sai, thế là thả ta đi ra!
Vương Khả giải thích nói.
Mộ Dung Lục Quang: . . . !
Ngươi và tuyệt thế ma đầu đánh mấy ván mạt chược? Cái này … mẹ nó, càng nói càng hoang đường.
- Được rồi, Vương Khả, ngươi về nghỉ ngơi trước đi!
Trần Thiên Nguyên nói ra.
- Hả? Được!
Vương Khả gật đầu đáp.
Trong ánh mắt cổ quái của chúng nhân, Vương Khả một mình đạp bước ra khỏi sơn động, đương nhiên, Trương Chính Đạo theo sát ngay sau.
Trần Thiên Nguyên, Mộ Dung Lục Quang, Thiết Lưu Vân lại xúm lại nhìn xuống hang động sâu hoắm kia.
- Tông chủ, Vương Khả rõ ràng là đang nói bậy bạ, cái gì mà chơi mạt chược với tuyệt thế ma đầu? Tuyệt thế ma đầu thấy hắn làm người không sai, đẩy hắn đi lên, đám phản đồ khăn trắng kia còn đang chơi mạt chược dưới đó, điều này sao có thể? Chuyện thế mà cũng nói ra được, ai tin? Sao ngươi không hỏi thêm cho kỹ?
Mộ Dung Lục Quang lập tức nghi hoặc nói.
- Quên đi, chắc là đoạn thời gian trước Vương Khả thất tình, chịu đả kích quá lớn! Cho nên . . . !
Trần Thiên Nguyên lắc đầu.
- Đúng rồi, đại sư huynh, chuyện Vương Khả sư đệ thất tình ngươi cũng không phải không biết, ngươi cần gì làm khó Vương Khả sư đệ?
Thiết Lưu Vân cau mày nói.
- Ta làm khó hắn?
Mộ Dung Lục Quang trợn mắt nói.
- Không phải ư? Vương Khả sư đệ đã rất thống khổ, ngươi cứ phải khiến hắn khó xử làm gì? Lần này hắn là vì cứu ta mới đồng quy vu tận với đám tà ma, ngươi còn muốn chỉ trích hắn gì nữa? Hắn có lỗi gì đâu? Sư đệ bò lên từ dưới đáy động đúng là có chút không tầm thường, chẳng qua, vậy thì đã sao? Vương Khả sư đệ dựa vào cái gì mà phải nói ra bí mật của mình cho ngươi? Ngươi nguyện ý công khai mọi bí mật trên người mình ư? Mỗi người không thể có chút ít bí mật riêng tư được ư?
Thiết Lưu Vân không chút nhân nhượng nói.
- Đây là bí mật nhỏ sao?
Mộ Dung Lục Quang trừng mắt nói.
- Sao lại không phải? À, ngươi có bí pháp chạy trốn, ngươi chịu nói cho tất cả mọi người không? Đại sư huynh, ngươi không thể bởi vì U Nguyệt công chúa không chấp nhận ngươi theo đuổi mà chuyển sang ghi hận Vương Khả được! Ta khuyên ngươi, làm người đừng nên quá cay nghiệt!
Thiết Lưu Vân nói thẳng.
- Ngươi, ngươi mới cay nghiệt! Ta vì U Nguyệt công chúa mà ghi hận Vương Khả trong lòng?
Mộ Dung Lục Quang tức giận không thôi.
- Chuyện này toàn tông đều biết, có cần bực bội thế không?
Thiết Lưu Vân khinh thường nói.
- Được rồi! Nói nhảm gì lắm thế!
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
Cả đám lập tức an tĩnh lại.
- Nhờ chuyện khăn trắng lần này mới khiến ta biết được, trong Thiên Lang Tông cũng chưa hẳn đã an toàn như vẻ bề ngoài!
Trần Thiên Nguyên quét mắt nhìn mấy tên đệ tử Thiên Lang Tông.
Nét mặt mấy tên đệ tử Tây Lang Điện không khỏi khó coi:
- Tông chủ thứ tội, chúng ta cũng không ngờ được!
- Không ngờ được? Hừ, Tây Lang Điện phụ trách giám sát Thập Vạn Đại Sơn, phụ trách giám sát đệ tử bên trong Thiên Lang Tông, các ngươi chức trách lớn lắm, thế mà giờ đây liên tục phát hiện trong nội bộ có gian tế Ma giáo, chỉ một câu không ngờ được là đủ rồi ư?
Trần Thiên Nguyên lạnh lùng nói.
- Tông chủ thứ tội!
Chúng đệ tử Tây Lang Điện khuỵu gối qùy xuống đất.
- Đến cả Tây Lang Điện đều bị Ma giáo thẩm thấu, ngươi nói xem bản tông chủ phải thứ tội thế nào? Lập tức đứng lên, tra rõ từng tên đệ tử, bao quát cả đệ tử Tây Lang Điện các ngươi, tra lại tường tận một lần, đồng thời, thông báo điện chủ Tây Lang Điện trở về, hừ, địa bàn mình phân quản xảy ra chuyện lớn như vậy, còn ở bên ngoài làm gì? Bên trong không quét sạch, lấy cái gì ra ngoài trừ ma!
Trần Thiên Nguyên lạnh lùng nói tiếp.
- Vâng!
Chúng đệ tử Tây Lang Điện ứng tiếng đáp.
- Mộ Dung Lục Quang, Đông Lang Điện phụ trách ngoại công nội thủ, lần này, bởi vì đệ tử thủ sơn môn lười nhác chủ quan, thả đi Đồng An An, ngươi biết nên xử trí thế nào rồi chứ?
Trần Thiên Nguyên lạnh giọng hỏi.
- Vânt, đệ tử thất trách, nhất định sẽ trừng trị nặng đệ tử thủ sơn môn!
Mộ Dung Lục Quang đắng chát nói.
- Còn nữa, ngươi phụ trách truy sát Đồng An An! Các ngươi sơ suất, chính các ngươi đi xử lý bù đắp!
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Mộ Dung Lục Quang cung kính đáp.
- Thiết Lưu Vân, điện chủ Nam Lang Điện còn chưa trở về? Vậy Long Môn đại hội lần này . . . ?
Trần Thiên Nguyên quay sang nhìn Thiết Lưu Vân.
- Tông chủ yên tâm, Long Môn đại hội đã có ta! Ta trị thương mấy ngày liền có thể khôi phục, bảo đảm sẽ mang về trong tông một nhóm đệ tử thiên phú dị bẩm!
Thiết Lưu Vân cung kính nói.
- Ừ!
Trần Thiên Nguyên khẽ gật đầu.
……
________________________________________
Ngộ Kiếm Phong.
Vương Khả vẻ mặt buồn bực quay về Ngộ Kiếm Phong.
- Ta nói là sự thật, ta thực sự chơi mấy ván mạt chược với tuyệt thế ma đầu kia, sao bọn họ lại không tin?
Thần sắc Vương Khả có vẻ rất là không cam.
- Vương Khả, ngươi đừng thổi nữa! Lời này đến ta cũng không tin, ngươi còn mong bọn họ tin tưởng?
Trương Chính Đạo ở bên khinh thường nói.
- Mẹ nó, ai nói ta thổi?
Vương Khả trừng nhìn Trương Chính Đạo.
- Đúng rồi, công ty Thần Vương kia ngươi làm thế nào rồi? Vạn nhất ngươi làm lớn, có người giả mạo công ty Thần Vương thì phải làm sao?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Ta hỏi qua sư tôn, chỉ cần có Đạo Linh Ngọc liền không thành vấn đề, ta làm một con dấu, thế thì sẽ không ai giả mạo được!
Vương Khả giải thích nói.
- Đạo Linh Ngọc? Ngươi lại khoác lác, thứ đó chỉ nghe nói qua chứ chưa thấy qua, ngươi kiếm đâu ra
Trương Chính Đạo không tin.
- Không có gì, lúc ta và tuyệt thế ma đầu kia chơi mạt chược, có kiếm được một miếng!
Vương Khả lấy ra một miếng đá phát ra hồng quang.
Trương Chính Đạo há hốc mồm nhìn miếng Đạo Linh Ngọc kia. Vươn tay đoạt lấy, tử tế kiểm tra một lượt.
- Chẳng phải ngươi chưa gặp qua sao? Có nhìn cũng đâu thấy được gì?
Vương Khả trừng mắt đoạt lại.
- Là thật, sao có thể là thật?
Trong mắt Trương Chính Đạo đầy vẻ khó mà tin tưởng.
- Ngươi biết? Ngươi đúng là nói láo quen mồm, mới vừa rồi còn nói chưa thấy qua, giờ lại biết?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ở đâu ra, ở đâu ra?
Trương Chính Đạo kích động nói.
- Vừa rồi mới nói đó thôi!
Vương Khả trừng mắt, thu lại Đạo Linh Ngọc.
- Chơi mạt chược thắng được? Vương Khả, ngươi đừng thổi da trâu nữa, thứ này chơi mạt chược mà cũng đòi thắng được? Còn là thắng từ tay tuyệt thế ma đầu? Đây, đây … không có thiên lý!
Trương Chính Đạo hùng hùng hổ hổ nói.