Quái vật khô lâu trầm ngâm chốc lát, nhưng lúc này, thái độ đối với Vương Khả đã tốt lên rất nhiều.
Con của ngươi?
Vương Khả cũng không ngờ được, Thánh Tử lại là con trai của quái vật khô lâu này?
- Nói cho ta nghe một chút về tình hình con trai ta!
Quái vật khô lâu trầm giọng nói.
- Được rồi, Thánh Tử được Ma Tôn phong làm Thánh Tử Ma giáo hơn trăm năm trước.
Vương Khả nhớ lại tin tức nghe được trước đó ở Thần Long Đảo.
- Ma Tôn? À, hắn đúng là không nuốt lời, không tự xưng giáo chủ! Còn phong con trai ta làm thánh tử!
Quái vật khô lâu trầm giọng nói.
- Hả? Ma Tôn không tự phong giáo chủ là vì tiền bối ngài? Tại hạ tuổi tác còn nhỏ, không biết tiền bối ngài là?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Trước trường đại kiếp kia, ta chính là giáo chủ Thái Âm Ma Giáo!
Khô lâu quái vật trầm giọng nói.
Vương Khả trợn tròn mắt? Kẻ trước mắt này là giáo chủ Ma giáo đời trước?
- Tiền, tiền bối, không biết vì nguyên nhân gì mà Thánh Tử mãi không thể lớn, bộ dáng chỉ như đứa trẻ phàm nhân bảy tám tuổi, tâm trí cũng như thế, ngày thường toàn thích ngủ, thích chơi!
Vương Khả nhớ lại tin tức thăm dò được khi trước.
- Không lớn được? Hừ, bọn họ hại con ta đến giờ vẫn chưa lớn? Chết tiệt! Ngươi nói tiếp!
Quái vật khô lâu căm hận nói.
- Vâng, thật ra Thánh Tử rất đáng thương!
Vương Khả thở dài nói.
- Hả?
Quái vật khô lâu trầm giọng thốt lên.
- Mọi thứ về Thánh Tử đều trì trệ không tiến, tu vi, tuổi tác, tâm trí, tất cả đều chỉ như đứa trẻ bảy tám tuổi, mặc dù ở Ma giáo có Ma Tôn che chở, nhưng Ma Tôn không khả năng một mực ở bên người Thánh Tử được, rất nhiều đệ tử Ma giáo tuy ngoài mặt cung cung kính kính đối với hắn, sau lưng lại khinh thường ra mặt, tại hạ nhiều lần bất bình với đám người bằng mặt không bằng lòng người với Thánh Tử kia, đáng tiếc, đáng tiếc . . . !
Vương Khả thở dài nói.
Hoa lạp!
Xiềng xích sau lưng quái vật khô lâu khẽ run lên từng hồi, hiển nhiên, quái vật khô lâu đang tức tối đến độ cả người không ngừng run rẩy.
- Cách đây không lâu, ở Thần Long Đảo còn có người muốn giết Thánh Tử, ý đồ ném Thánh Tử vào trong Vạn Xà Trì, ao kia toàn là rắn độc, Thánh Tử vào đó thì chết chắc! Với thể cốt của Thánh Tử, ngươi cũng biết rồi đấy, làm sao mà chịu cho được? Khi đó, vây quanh ao là vô số đệ tử Ma giáo, lại chỉ biết đứng bên bờ chỉ trỏ, mặc cho Thánh Tử vùng vẫy hô cứu mạng trong ao, chẳng ai xuống cứu cả! Tại hạ và Thánh Tử là giao tình thế nào? Dù tu vi ta rất yếu, song vẫn không chút để ý, mặc cho bị vạn xà cắn xé, ta đều mặc kệ, chỉ có ta nhảy xuống, ngươi không biết, lúc ấy Thánh Tử khóc thương tâm, khóc bất lực cỡ nào đâu. Đám lòng dạ hiểm độc kia, bọn họ nghe không được ư? Ta liều mạng cứu Thánh Tử lên, cũng may Thánh Tử bách độc bất xâm, riêng ta lại trúng độc rất sâu, trừ độc thật lâu mới sống được!
Vương Khả đau lòng mắng nói.
- Ai, là ai?
Toàn thân quái vật khô lâu run rẩy quát.
- Tra ra được, người muốn hại Thánh Tử nằm ngay trên hang động dưới đất này, tên là Đồng An An, là hắn một tay sắp đặt âm mưu, ngươi xem, đám người khăn trắng này cũng là thủ hạ của Đồng An An, ngươi không tin cứ hỏi bọn hắn thử xem! Có phải đúng là bọn hắn muốn giết chết Thánh Tử không?!
Vương Khả chỉ tới đám khăn trắng cách đó không xa.
Đám khăn trắng hít sâu một hơi khí lạnh. Vốn tưởng rằng Vương Khả đang trấn an quái vật khô lâu, cả đám đều sẽ được an toàn, nhưng ai ngờ Vương Khả lại qua cầu rút ván, một mình an toàn rồi liền đạp bọn hắn xuống vực sâu vạn trượng?
- Không có, không có, tiền bối, ngươi đừng nghe Vương Khả nói bậy, hắn chỉ đang lừa gạt ngươi thôi!
Đám khăn trắng hoảng sợ hô hào.
Oanh!
Đột nhiên một chiếc gai xương vút tới, đâm xuyên một tên tà ma, nháy mắt đã mất mạng.
Chúng tà ma lập tức nín thở, lừa quái vật khô lâu, vậy chính là chết?
- Không, không, tiền bối, ta nói, ta nói, chuyện ấy thật không liên quan gì đến ta, là Đồng An An, hắn ở ngay trên kia, hắn ở ngay trên kia, những năm nay chúng ta một mực ẩn núp ở Thiên Lang Tông, chúng ta không biết a
Đám khăng trắng hoảng sợ kêu.
- Nói như vậy, Vương Khả nói là sự thật?
Quái vật khô lâu trầm giọng nói.
Đám khăn trắng mặt như trái mướp đắng, đáp nói:
- Cụ thể thế nào chúng ta cũng không rõ ràng, nhưng mấy ngày nay chúng ta nghe Đồng đàn chủ, không, nghe Đồng An An nói qua chuyện ở Thần Long Đảo, Đồng An An một mực canh cánh trong lòng, không thể nào hiểu được, vì sao Vương Khả lại có thể đi ra Vạn Xà Trì mà không việc gì, vì sao Vương Khả không trúng độc. Vương Khả cũng đang lừa ngươi!
- Ai nói ta không trúng độc?
Vương Khả tức giận hét lên.
Nhưng quái vật khô lâu lại không mấy quan tâm điều này, Vương Khả trúng độc hay không không quan trọng, quan trọng là, Đồng An An gia hại Thánh Tử, may được Vương Khả liều mạng cứu giúp?
- Đồng An An? A, ha ha ha!
Tiếng cười của quái vật khô lâu chất đầy hàn khí.
- Tiền bối, chúng ta không biết Vương Khả làm sao lại có được lệnh bài Thần Long đà chủ, vì sao lại có phong tứ của Ma Tôn, nhưng, ta có thể bảo đảm, Vương Khả đang lừa gạt ngươi, Vương Khả là đệ tử chính đạo, còn là đệ tử tông chủ Thiên Lang Tông. Trong cơ thể hắn không có ma khí. Hắn không phải đệ tử Ma đạo, hắn là lừa đảo, không tin, chính ngươi kiểm tra xem, hắn đang lừa gạt ngươi!
Khăn trắng nôn nóng hét lên.
Quái vật khô lâu nhìn về phía Vương Khả.
Nét mặt Vương Khả thoáng cứng đờ, giờ mà bị kiểm tra chẳng phải lộ hãm? Chính cmifnh đường đường là Thần Long đà chủ, làm sao lại không có ma khí?
Quái vật khô lâu liếc nhìn Vương Khả một cái, sau đó lại quét nhìn về phía đám người khăn trắng:
- Hắn không có ma khí, cái đó thì có gì không đúng?
- Hả? A?
Chúng tà ma há hốc mồm.
Không đúng? Lời này là có ý gì? Ngươi chính là giáo chủ Ma giáo đời trước, ngươi không để ý Vương Khả là chính đạo? Phải biết hắn là đệ tử Trần Thiên Nguyên, ngươi lại vẫn không để ý? Hắn là đệ tử đại cừu nhân của ngươi.
- Tên Ma Tôn kia của các ngươi, năm đó lúc còn dưới tay ta còn là một tên tịnh ma, sống chết không chịu ăn thịt người, dù phải chịu đựng thống khổ sống không bằng chết cũng quyết không ăn người, không nguyện ý làm ô ma ăn thịt người, dù mỗi lần ma ẩn phát tác, hắn cam nguyện chịu đựng đau khổ chứ nhất quyết không ăn. Chỉ lấy chân nguyên huyết chống đỡ! Hắn làm được! Vương Khả có thể bị Ma Tôn nhìn trúng, tự thân phong làm Thần Long đà chủ, Vương Khả cũng là một tên tịnh ma. Nhìn không ra ma khí thì có gì không đúng?
Quái vật khô lâu trầm giọng nói.
- Tịnh ma? Ô ma?
Vương Khả sững sờ.
Tà ma còn có phân chia như thế? Không đúng, Nhiếp Thanh Thanh cũng không chịu ăn thịt người, Nhiếp Thanh Thanh cũng là tịnh ma?
Vương Khả đột nhiên nhớ đến, Ma Tôn hạ lệnh trong nội bộ Ma giáo, không cho phép ăn thịt tù phạm chính đạo, chỉ rút chân nguyên huyết như là nuôi gia súc, chẳng lẽ Ma Tôn muốn đệ tử Ma giáo đều giống hắn, dần dần trở thành tịnh ma?
- Tiền bối, trước kia ta nghĩ không thông, giờ ta hiểu rồi, vì sao Đồng An An, còn có tên đường chủ nào đó sau lưng lại muốn phản bội Ma Tôn, vì sao muốn giết Thánh Tử, bọn hắn là ô ma. Bọn hắn nhìn ra ý định bồi dưỡng tịnh ma trong Ma giáo của Ma Tôn, cho nên bọn hắn muốn ngăn cản. Ta nhớ được Đồng An An từng nói qua, ma chính là phải ăn thịt người, bọn hắn muốn ăn thịt người, muốn đánh vỡ kế hoạch của Ma Tôn, cho nên bọn họ vươn hắc thủ lên người Thánh Tử, đả kích uy tín của Ma Tôn!
Vương Khả giải thích nói.
- Lạc lạc lạc lạc, ha ha ha ha ha, thật to gan, thật to gan, dùng con trai ta để giết gà dọa khỉ? A, ha ha ha ha, bọn này chán sống rồi!
Quái vật khô lâu lạnh giọng nói.
- Tiền bối, ngài ăn thịt người, ngài cũng là ô ma?
Khăn trắng lo lắng nói.
- Ta là ô ma, nhưng ta cũng là phụ thân, ta không quản các ngươi là ma gì, dám giết con ta, vậy thì đều đáng chết, đều đáng chết!
Quái vật khô lâu lạnh giọng nói.
- Tiền bối tha mạng, chúng ta, chúng ta vô tội, việc này không liên quan đến chúng ta, chúng ta không biết, chúng ta không gia hại Thánh Tử, là Đồng An An, hắn ở ngay trên hang động này, hắn ở ngay trên kia!
Đám khăn trắng hoảng sợ kêu lên.
- Tiền bối, ta và thánh tử là bạn tốt, hiện tại nội bộ Ma giáo đang rất loạn! Trước đây không lâu, lúc Ma Tôn không ở Thần Long Đảo, ta từng hai lần cứu Thánh Tử, lần đầu là ở trong Vạn Xà Trì, lần thứ hai là lúc bị Xà Vương tấn công. Mặc dù ta đã cứu Thánh Tử, nhưng Thánh Tử vẫn đang rất nguy hiểm. Con người Thánh Tử tốt lắm, mặc dù bị phong ấn niên kỷ, nhưng, theo ta thấy Thánh Tử rất chí tiến thủ, hắn rất nỗ lực, tìm đủ mọi thứ rèn luyện bản thân, đáng tiếc, đáng tiếc thân thể bị hạn chế! Hắn rất kiên cường, dù gặp khó khăn, lại chưa bao giờ nhụt chí! Hắn cũng rất lạc quan, đối mặt khổ nạn thế nào cũng lau đi nước mắt, mỉm cười đối mặt! Thánh tử là người lạc quan nhất, kiên cường nhất, bất khuất nhất mà ta từng gặp!
Vương Khả khen không dứt miệng.
Ngay trước mặt phụ thân khen con trai người ta, đây tuyệt đối là chính trị chính xác!
Quả nhiên, tâm tình quái vật khô lâu tốt lên rất nhiều:
- Con ta tốt như ngươi nói thật ư?
- Sao lại không thật? Để ta nói ngươi biết, đám người trong Ma giáo kia sớm đã bị lợi ích xung váng đầu, bọn họ khinh thường tu vi Thánh Tử, lại làm sao biết được, nếu không phải niên kỷ Thánh Tử bị áp chế, đám đà chủ, đường chủ chó má bọn hắn sợ rằng có thúc ngựa cũng không đuổi kịp Thánh Tử!
Vương Khả bất bình thay cho Thánh Tử, khẳng khái nói.
- Ai!
Quái vật khô lâu lại một trận thở dài.
- Tiền bối, ta không phải muốn chạy trốn, thật ra, trong mắt ngươi, ta và đám người kia chẳng khác gì nhau, ngươi có ăn ta hay không đều không sao cả, nhưng, ta thực sự không bỏ được bạn tốt là Thánh Tử, ngươi biết đấy, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng mà! Ma Tôn chỉ có thể bảo vệ Thánh Tử ở ngoài sáng, nhưng trong tối lại không cách nào bảo hộ Thánh Tử được. Ta chỉ xin tiền bối, có thể đưa ta ra ngoài, để ta thường xuyên chú ý tới Thánh Tử, tránh cho hắn bị ám tiễn thương hại! Ta thừa nhận, ta không muốn bị nhốt ở chỗ này, nhưng, ta càng không muốn nhìn thấy Thánh Tử bị tên hỗn đản nào đó ám toán chết mất. Tên Đồng An An ngay trên kia, còn có tên đường chủ nào đó sau lưng hắn nữa, ngày nào còn có bọn họ, ngày đó Thánh Tử còn chưa được an bình, ta hận không thể ăn thịt, uống máu bọn hắn!
Ngữ điệu Vương Khả đầy vẻ căm hận, khẳng khái nói.
Đồng thời, Vương Khả nhìn về phía quái vật khô lâu, ta đã ám thị ngươi rõ ràng vậy rồi, có phải ngươi nên đưa ta đi lên không?
Quái vật khô lâu nhìn Vương Khả.
- Ngươi muốn ra ngoài, bảo hộ con ta?
Quái vật khô lâu trầm giọng nói.
Vương Khả nghe xong, lập tức tinh thần, vội đáp.
- Tiền bối, ta cũng không hư ngụy với ngươi, đúng là ta sợ bị ngươi ăn thịt, điều này không có gì phải giấu diếm. Không như đám khăn trắng dối trá kia, ta đúng là sợ thật. Nhưng, đồng thời, ta cứu Thánh Tử cũng là thật, ta và thánh tử là anh em tốt, vấn đề này, ngươi từ chiếc *** vừa rồi, không, từ chiếc vòng tay xương cốt thánh tử cho ta kia liền có thể nhìn ra. Nếu nói ta cam đoan với ngươi ra ngoài sẽ cứu Thánh Tử, chắc ngươi cũng không tin, nhưng, ta không cần ngươi tin tưởng, con người ta hành sự trước nay không chỉ dựa vào ba tấc lưỡi, đấy đều là gạt người, ta luôn đi làm với thái độ thực sự cầu thị! Ta nói qua, ta từng hai lần không để ý sinh mệnh đi cứu Thánh Tử, điều này không sai chứ? Dù ta lừa ngươi, con người Thánh Tử tốt như vậy, sự thật rành rành ra đấy đâu thể lừa được. Ngươi cảm thấy, nên tin tưởng người khác hoa ngôn xảo ngữ hay là nên tin tưởng người thật việc thật như ta? Ta ra ngoài, ta không bảo hộ Thánh Tử, anh em tốt của ta, vậy ta bảo vệ ai?
Vương Khả lập tức ra vẻ nghĩa bạc vân thiên nói.
Nghe lời này của Vương Khả, đám khăn trắng ở bên nghẹn họng không biết nói gì, ngươi không phải dựa vào miệng thổi? Mẹ nó, ngươi không dựa vào thổi, ngươi làm sao trở thành Thần Long đà chủ? Không dựa vào thổi, làm sao trở thành Đông Lang phó điện chủ?
Đám người khăn trắng không tin lời, nhưng, cái đó không quan trọng! Quan trọng là quái vật khô lâu tin tưởng!
Tín vật của con trai ở chỗ này, ta không tin tưởng lời anh em tốt của con trai ta, lại đi tin tưởng đám người muốn hại mạng con trai ta là các ngươi?
- Được, ta cũng không cần ngươi cam đoan cái gì, tiểu tử, nhớ cho kĩ, sau khi đi ra ngoài, phải bảo hộ con ta cho tốt!
Quái vật khô lâu trầm giọng nói.
- Tiền bối, ta thực sự có thể ra ngoài được ư?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Ra ngoài? Ai cũng đừng hòng ra ngoài, dù là Nguyên Anh Cảnh tiến vào cũng đừng hòng đi ra, nhưng, ta có thể dốc hết toàn lực đưa ngươi đi ra!
Quái vật khô lâu trịnh trọng nói.
- Đa tạ tiền bối. Mấy lời hư tình giả ý, ta không nói nhiều làm gì, với quan hệ giữa ta với Thánh Tử, sau này ngươi cứ nhìn xem!
Vương Khả lập tức vỗ ngực nói.
Đám khăn trắng ở bên nhìn mà trợn tròn mắt.
Cái này, cái này … Vương Khả liền có thể đi ra? Mẹ nó, hắn khoác lác thổi da trâu một lát liền có thể đi ra?
- Tiền bối, chúng ta cũng có thể bảo hộ Thánh Tử, liều chết bảo hộ Thánh Tử, ngươi có thể hạ ma chú lên người chúng ta, ta có thể phát thệ, ta cam đoan, ta cam đoan!
Đám khăng trắng lập tức kêu lên mong mỏi.
- Tiền bối, chúng ta cũng có thể thề sống chết bảo hộ Thánh Tử!
Nguyên đám tà ma đều mong đợi nói.
- Phát thề? Cái đó cũng tin được ư?
Vương Khả ở bên bỏ đá xuống giếng nói.
Đám khăn trắng giương mắt nhìn Vương Khả, trong lòng không khỏi chửi đổng. Ngươi tự do, chúng ta lại không thể tự do?
- Có Vương Khả là đủ rồi, hắn là Thần Long đà chủ, có thể tuyển nhận môn đồ! Các ngươi? Hừ! Ta không tin được! Đã hại con trai ta, còn muốn ta thả các ngươi?
Quái vật khô lâu lạnh giọng nói.
- Tiền bối tha mạng, chúng ta biết sai rồi! Chuyện ấy lhông liên quan gì đến chúng ta!
Đám khăn trắng bái lạy cầu xin.
- Vương Khả, ngươi cần ta làm gì?
Quái vật khô lâu trầm giọng hỏi.
- Đa tạ ý tố của tiền bối, vốn là ta không nên đề ra yêu cầu quá phận đối với ngài, chỉ là, Thần Long phân đà của ta chỉ vừa mới khởi đầu, hiện nay khuyết thiếu lượng lớn tài chính, đương nhiên, thiếu nhất vẫn là Đạo Linh Ngọc, không biết chỗ này của tiền bối liệu có dư dả? Nếu không có thì thôi!
Vương Khả rất không tiết tháo giở công phu sư tử ngoạm.
- Đạo Linh Ngọc? Linh sơn phong ấn ta này hơn mười năm trước từng dựng dục một khối, để ta mang ra giúp ngươi!
Quái vật khô lâu nói.
Vừa nói, quái vật khô lâu vừa vươn tay cắm vào vách đá sát bên cạnh.
Tạch tạch tạch!
Trên vách đá giống như có phong ấn lực lượng khủng bố vậy, khoái tốc nghiền nát bàn tay quái vật khô lâu thành vô số bột phấn.
Nhưng cánh tay khô lâu kia vẫn cắm vào trong vách đá, móc ra một tảng đá sáng rực hồng quang.
Tạch tạch tạch!
Cánh tay xương cốt nát bấy vừa nãy chậm rãi mọc lại.
- Đây là Đạo Linh Ngọc! Cho ngươi, tính là thù lao đưa trước cho ngươi!
Quái vật khô lâu trầm giọng nói.
- Nói thù lao làm gì? Tiền bối, ngươi yên tâm, chuyện của anh em tốt chính là chuyện của ta, ta ra ngoài liền chiêu binh mãi mã, bảo hộ Thánh Tử hai tư trên bảy!
Vương Khả lập tức cười không ngậm được mồm.
Gấp gáp thu lấy Đạo Linh Ngọc.
Quái vật khô lâu chậm rãi rút ra một chiếc răng từ trong khoang miệng của mình.
- Đưa chiếc răng này đến tay con trai ta, nó sẽ biết phải làm gì!
Quái vật khô lâu đưa hết cho Vương Khả.
Vương Khả lập tức lấy ra một chiếc hộp ngọc, cẩn thận cất răng của quái vật khô lâu vào trong đó.
- Tiền bối yên tâm, ta cam đoan đích thân giao tận tay Thánh Tử!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Ừ, còn về những vật khác, ta còn chưa thể đưa cho ngươi được, ta đưa ngươi đi lên!
Quái vật khô lâu nhìn Vương Khả nói.
- Được rồi, đa tạ tiền bối, về phần vòng tay trữ vật của đám khăn trắng thì tiền bối cứ giữ lại, dù sao đánh bài cũng phải có tiền đặt cược!
Vương Khả hâm mộ nhìn vòng tay trữ vật của đám khăn trắng.
Đám khăn trắng há mồm nhìn trân trối, tên Vương Khả này quá không biết xấu hổ, ngươi không nói thẳng được sao? Muốn vòng tay trữ vật của chúng ta còn giả đò vòng vo?
- Có đánh mạt chược hay không đều không sao cả, ta không cần tiền cược, ta ăn chúng, sau đó đưa hết tiền tài trên người chúng cho ngươi?
Quái vật khô lâu trầm giọng nói.
- Không cần, không cần, chính chúng ta tự đưa, tự chún ta đưa!
Đám khăn trắng lập tức hoảng sợ kêu lên.
Vừa nói, nguyên đám tà ma dồn dập lột bỏ vòng tay trữ vật, pháp bảo, phi kiếm ném hết cho Vương Khả!
- Thế này, thế này … thế này sao được?
Vương Khả cười thu hết toàn bộ tài vật vào miệng túi.
Đám khăn trắng: . . . !
- Tiền bối, bàn mạt chược này cho ngài, lúc nào ngài nhàm chán có thể đánh mạt chược với bọn hắn! Cũng tính có cái giết thời gian, chờ ta và Thánh Tử gặp mặt, an trí tốt cho Thánh Tử, ta lại đưa tin về cho ngươi!
Vương Khả cười nói.
- Được rồi !
Quái vật khô lâu nói.
Vừa nói, từ dưới lòng đất bật ra một cây cột bằng xương, đâm thẳng lên trời, nâng Vương Khả lên, bay vút ra ngoài hang động.
Trong hang có lực trường cực lớn, nhưng cây cột bằng xương này có thể gánh chịu được, chỉ thấy lúc cột xương vút lên, mặt trên hiện ra vô số vết rạn, rốt cục sau khi xông lên được một đoạn, có tiếng ầm vang vọng lại.
Oanh!
Cây cột xương ầm vang vỡ nát, Vương Khả nương theo quán tính bay vút lên, mắt thấy sắp đến cửa động, lại vẫn còn thiếu một chút mới đi ra được.
Chíu!
Vương Khả nắm lấy hai thanh phi kiếm, cắm vào vách tường trong huyệt động, treo mình giữa không trung.
- Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là té xuống, còn thiếu một bước, còn thiếu một bước liền có thể bò được ra ngoài!
Vương Khả ngước nhìn lên, miệng lẩm bẩm nói.