Mặc dù đối mặt quái vật khô lâu, Vương Khả cũng lo lắng, nhưng không có hoảng sợ giống như đám người Bạch Cân. Bởi vì Vương Khả vẫn còn chỗ dựa vào, đó chính là tính năng hộ chủ của Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm.
Tình thế trước mắt đã chuyển biến xấu đến mức như vậy, có sợ hãi cũng vô dụng, hiện tại nên nghĩ, có thể làm cái gì.
Hiện tại có thể làm cái gì? Chỉ có kéo dài thời gian thôi!
Hi vọng kéo dài thời gian, sư tôn có thể biết tình cảnh của mình.
- A? Chỉ có tiểu tử ngươi không sợ? Ngươi đang nhìn cái gì?
Quái vật khô lâu kỳ quái nhìn về phía Vương Khả.
- Ta đang nhìn, vừa rồi ngươi nuốt người kia đã đi nơi nào? Không phải bụng của ngươi trống rỗng sao? Vì sao, vì sao nuốt xuống, lại không rơi ra?
Vương Khả kỳ lạ nhìn quái vật khô lâu.
Quái vật khô lâu:
“. . .
Đám người Bạch Cân:
“. . .
Tên tuyệt thế ma đầu này, muốn ăn toàn bộ chúng ta, muốn ăn cả Vương Khả ngươi, nhưng ngươi lại chú ý bụng của hắn? Đầu ngươi có vấn đề à?
Quái vật khô lâu nhìn cái bụng trống rỗng của bản thân một chút, đúng là người vừa rồi nuốt xuống chưa rơi ra, thế nhưng chuyện này liên quan gì đến ngươi?
- A, ha ha ha, tiểu chút chít, đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là người thứ nhất dám nói chuyện với ta như vậy, tốt, tốt, tốt, vậy tiếp theo, liền ăn ngươi đi!
Quái vật khô lâu lạnh giọng nói.
- Bành!
Chỉ thấy Vương Khả nhảy về phía quái vật khô lâu.
Cái nhảy này, dọa cho quái vật khô lâu giật mình. Suýt chút từ trên bảo tọa khô lâu đứng dậy. Nhưng nhìn thấy Vương Khả nhảy một bước, lại không nhảy nữa, thì cảm thấy hết sức kỳ lạ.
- Ngại quá, ngại quá, phản xạ có điều kiện, ta còn tưởng rằng mình sẽ giống như người kia, bị ra một cái xương mọc ra từ trên mặt đất đâm vào mông, khiến ta giật nảy mình, sinh ra phản xạ có điều kiện, đây là phản ứng bình thường, không cần khẩn trương, không cần khẩn trương!
Vương Khả lập tức giải thích.
Quái vật khô lâu:
“. . .
Đám người Bạch Cân:
“. . .
- Tiểu chút chít, ngươi chán sống rồi sao, không kịp chờ đợi muốn bị ta ăn? Tốt, vậy ta sẽ thành toàn ngươi!
Quái vật khô lâu lạnh giọng nói.
- Oanh!
Trong nháy mắt, lòng đất bắn ra mấy trăm cây xương, nhắm vào các chỗ xung yếu của Vương Khả.
- Chờ một chút, ta có chuyện muốn nói, chờ một chút!
Vương Khả lập tức hô lên.
Mấy trăm cây gai đất nổi giữa không trung, nhắm vào Vương Khả. Hai mắt quái vật khô lâu bốc lên hồng quang, giống như đang chờ Vương Khả.
- Vị tiền bối này, ngươi bị trấn áp ở đây rất lâu rồi sao? Năm tháng dài đằng đẵng như vậy, ngươi không cảm thấy cô đơn sao?
Vương Khả hỏi quái vật khô lâu.
- Hả?
Quái vật khô lâu sững sờ.
Mấy người Bạch Cân cũng trợn mắt nhìn về phía Vương Khả. Tiểu tử Vương Khả này muốn làm gì?
- Có khi nào trời tối yên tĩnh, ngươi cảm thấy trống rỗng, cô đơn, lạnh hay không?
Vương Khả hỏi.
Quái vật khô lâu:
“. . .
Đám người Bạch Cân há to mồm, tiểu tử Vương Khả không muốn sống nữa sao? Trống vắng, cô đơn, lạnh lẽo, đó là từ dùng ở trên người nam nhân sao? Quan trọng là, tên quái vật khô lâu này không có công cụ để trống vắng, cô đơn, lạnh lẽo. Ngươi đang nhục nhã hắn sao?
- Tiền bối, ngươi xem, chúng ta đến nhiều người như vậy, ngươi không vui mừng sao? Ít nhất, có thể bù đắp sự trống vắng, cô đơn, lạnh lẽo của ngươi!
Vương Khả giải thích nói.
Bỗng nhiên đám người Bạch Cân rùng mình một cái, tên Vương Khả này là biến thái ư? Làm sao chúng ta có thể bù đắp sự trống vắng, cô đơn, lạnh lẽo của khô lâu? Muốn đi bù đắp, thì tự ngươi đi đi.
- Tiểu chút chít, ngươi dám vũ nhục ta?
Quái vật khô lâu lạnh giọng nói.
- Tiền bối, để tại hạ giúp ngươi bù đắp sự trống vắng, cô đơn, lạnh lẽo của ngươi được không? Rất thú vị đấy!
Vương Khả khuyên nhủ.
Đám người Bạch Cân:
“. . .
Quái vật khô lâu:
“. . .
Ngươi tới giúp ta? Rất thú vị?
Quái vật khô lâu nhìn hạ thân trống rỗng của bản thân một chút, bỗng cảm giác vô cùng sỉ nhục, tiểu tử này, không biết sống chết, ngay cả ta cũng dám đùa giỡn?
- Ta muốn ngươi cũng trống vắng, cô đơn, lạnh lẽo!
Quái vật khô lâu lạnh giọng nói.
Đột nhiên, mấy trăm cây địa thứ * chuyển động, nhằm vào chỗ xung yếu của Vương Khả.
* địa thứ: gai đất
Nhưng Vương Khả lại lật tay lấy ra một cái bàn, phía trên trưng bày một bộ mạt chược.
- Nhìn xem, vật ở đây gọi là mạt chược, rất thú vị, lúc đầu ta ở Thần Long đảo Ma Giáo, cũng cùng chơi với mọi người, chơi cái mạt chược này, sẽ không cảm thấy trống vắng, cô đơn và lạnh lẽo nữa!
Vương Khả giải thích nói.
- Hả?
Quái vật khô lâu sững sờ, toàn bộ gai xương ở xung quanh lơ lửng giữa không trung.
- Ngươi nói này giờ, là nói cái đồ chơi này?
Bạch Cân ở cách đó không xa kinh ngạc nói.
- Nếu không thì? Ngươi cho rằng là cái gì?
Vương Khả nghi ngờ nói.
Đám người Bạch Cân hết nhìn hạ thân trống rỗng của quái vật khô lâu, lại nhìn bàn mạt chược kia một chút, trong lúc nhất thời nghẹn không biết nói cái gì cho phải.
- Cái này gọi là mạt chược?
Quái vật khô lâu trầm giọng nói.
- Đúng, là ta phát minh, hiện tại đã truyền khắp Ma Giáo, đệ tử Ma Giáo nào chơi xong không nói một tiếng tốt chứ? Tiền bối, ta tới dạy ngươi chơi như thế nào nhé? Cam đoan ngươi chơi qua sẽ không muốn cái khác nữa, ở trong này đến thiên hoang địa lão cũng không muốn đi!
Vương Khả cười giải thích nói.
Quái vật khô lâu:
“. . .
Vương Khả lập tức giải thích cách chơi mạt chược cho quái vật khô lâu. Giải thích đám người Bạch Cân hết sức mờ mịt.
Quái vật khô lâu lại dừng tru sát đám người lại.
- Hay là, chúng ta tới thử một vòng?
Vương Khả mong đợi nhìn về phía quái vật khô lâu.
Quái vật khô lâu trầm mặc một hồi.
Tự nhiên Vương Khả không biết xấu hổ.
- Bạch Cân, các ngươi thất thần làm gì? Mau lại đây hầu tiền bối chơi mạt chược đi, muốn bị ăn sao?
Vương Khả nhìn về phía đám người Bạch Cân hô.
- À, đến đây!
Bạch Cân mờ mịt chạy lên.
Giờ khắc này, chỉ cần không bị quái vật khô lâu ăn, làm cái gì cũng được.
Quái vật khô lâu không nói gì, bởi vì hình thể cao lớn, cũng không thích hợp sờ mạt chược.
- Nhìn cái gì vậy, sao không giúp tiền bối xếp bài?
Vương Khả trợn mắt nhìn.
- À!
Bạch Cân buồn bực xếp bài cho quái vật khô lâu.
Bạch Cân nằm mơ cũng không nghĩ đến, mới vừa rồi còn muốn ngươi chết ta sống với Vương Khả, vậy mà trong nháy mắt lại ngồi đánh mạt chược với nhau.
- Tiền bối, bắt đầu!
Vương Khả ra hiệu nói.
Vương Khả cũng lo lắng quái vật khô lâu không để ý tới, nhưng, cũng may, trên mặt đất toát ra một vài gai xương tinh tế, hình thành bàn tay nhỏ, bắt đầu sờ bài.
- Phát Tài!
- Bạch Bản!
- Hồng Trung!
- Hồ Liễu!
. ..
. ..