Vương Khả đã đốt cháy song sắt lồng giam, để lộ ra một cái lỗ hổng lớn, lúc này, thừa dịp đối phương còn đang đau não chạy mau!
Nơi này là Thiên Lang Tông, sân nhà mình, ra khỏi đại lao, chỉ cần vung cánh tay hô lên, tất cả sẽ kết thúc!
- Nhị sư huynh, thất thần làm gì, chạy mau!
Vương Khả la lên một tiếng, là người thứ nhất chạy về phía cửa sơn động.
- Đừng để hắn chạy!
Đồng An An sợ hãi kêu lên.
- Rống!
Đám người Bạch Cân cùng đánh về phía Vương Khả.
- Nhị sư huynh, nhanh lên!
Vương Khả chạy ở phía trước, sợ hãi kêu lên.
Mẹ nó, ta đã chạy xa như vậy, nhị sư huynh còn ở đó nói cái gì vậy?
- Oanh!
Vương Khả quay đầu nhìn, lại thấy nhị sư huynh đang chiến đấu với Đồng An An.
Vương Khả:
“. . .
Lúc này còn đánh cái rắm à, chỉ cần chúng ta đi ra ngoài, người nơi này, một tên cũng không chạy thoát, nhị sư huynh, có phải ngươi bị cừu hận che đậy mắt hay không?
Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, liền viết di chúc ở đây sao!
Thế nhưng, nhị sư huynh tập trung tinh thần muốn tìm Đồng An An báo thù, Vương Khả cũng không có cách nào, chỉ có thể chạy ra khỏi sơn động trước.
- Ngăn hắn lại, đừng để hắn chạy!
Bạch Cân ở phía xa hô hào.
- Rống!
Nhóm tà ma trong các phong giam lập tức nhảy ra ngoài.
Không phải mấy tên nằm vùng Bạch Cân, mà là tất cả tù phạm vây chặt Vương Khả.
Vương Khả:
“. . .
Vừa nãy đám tù phạm các ngươi đều giả điên ư? Hiện tại toàn bộ ngăn ở phía trước ta? Như này bảo ta làm sao chạy?
- Ha ha ha ha, nhớ cho kĩ, tuyệt đối đừng cho Vương Khả chạy, ta giải quyết tên Thiết Lưu Vân này, liền tới giúp các ngươi!
Đồng An An ở nơi xa cười to nói.
- Tà ma? Xem hôm nay ta tru sát ngươi!
Nhị sư huynh cầm một thanh trường kiếm đánh tới.
- Oanh!
Hai đại cường giả Kim Đan cảnh cao giai ầm ầm va chạm.
Sắc mặt Vương Khả ở nơi xa lại trở nên khó coi, lúc này, nhị sư huynh đánh cái gì chứ? Một đám tà ma nhào tới, ta làm thế nào bây giờ?
- Đi!
Vương Khả vung tay lên.
Mười thanh phi kiếm lập tức bắn ra.
- Ầm ầm!
Đám người Bạch Cân giơ kiếm chém về phía phi kiếm của Vương Khả.
Phi kiếm lợi hại, nhưng vấn đề là thực lực đám người này càng lợi hại hơn, phi kiếm của Vương Khả căn bản không có tác dụng.
- Nhị sư huynh, trước lao ra gọi người, ta sắp không ngăn được nữa rồi!
Vương Khả nhìn về phía xa hô hào.
- Hắn không đi được, có ta ở đây, hắn sao có thể giúp ngươi? Ha ha ha ha!
Đồng An An ở phía xa cười to nói.
Vương Khả biến sắc, lần này thật sự hỏng bét sao?
Rơi vào đường cùng, Vương Khả lấy ra một quả cầu màu đen.
- Vương Khả, lần này ngươi chạy không thoát đâu! Cầm một quả cầu đen có tác dụng gì?
Bạch Cân cười lạnh nói.
- Đây không phải là hắc cầu thông thường, mà là pháo hiệu bạn gái của ta phát minh ra, đi!
Vương Khả ném pháo hiệu ra ngoài.
Bạch Cân liền chém một kiếm vào pháo hiệu, nhưng đúng lúc này, pháo hiệu nổ tung.
- Oanh !
Một tiếng nổ lớn vang lên, ngàn tia thuỵ khí* bắn ra, ánh sáng vạn trượng, trong nháy mắt chiếu sáng địa lao u ám.
* thuỵ khí: điềm lành; tốt lành
- A, mắt ta bị ánh sáng chiếu mù rồi!
Có tà ma hoảng sợ kêu.
Dưới ánh sáng chiếu rọi, bỗng nhiên mắt tất cả mọi người bị mù, không mở ra được. Không nhìn thấy.
- Đừng cho Vương Khả chạy!
Đồng An An lo lắng kêu.
- Vồ tới! Dùng thiên la địa võng, đừng cho Vương Khả chạy!
Bạch Cân quát.
Tất cả mọi người nhào về phía Vương Khả. Cùng lúc đó, ở dưới tình cảnh ánh sáng chiếu rọi, một cái lưới lớn bao phủ lên Vương Khả.
Ánh sáng mạnh mẽ, cũng khiến cho Vương Khả có chút không mở mắt ra được, nhưng giờ phút này Vương Khả không thể không làm như vậy.
Trong hoàn cảnh tối đen, đột nhiên loé sáng lên, là cách duy nhất khiến cho tất cả mọi người không thấy trong thời gian ngắn, bản thân nhân cơ hội này, có thể nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng Vương Khả không ngờ rằng, đám tà ma này chuẩn bị nhiều như thế, lại có pháp bảo lưới lớn, trong nháy mắt, Vương Khả cảm giác bị lưới lớn bao lại.
Mắt vẫn chưa nhìn thấy, nhưng Vương Khả cảm giác mình gặp phiền toái.
- A u, ta cũng bị trùm vào!
Một tên tà ma sợ hãi kêu lên.
- Đừng quản ai bị trùm vào, đừng để Vương Khả chạy là được, thu lưới, cho dù tất cả mọi người bị trùm vào cũng không sao, thu lưới, nhanh thu lưới!
Bạch Cân quát.
Bạch Cân cũng không nhìn thấy Vương Khả, nhưng hắn hiểu được, tuyệt đối không thể để Vương Khả chạy đi, chỉ cần hắn ra khỏi địa lao hô một tiếng, mọi người sẽ gặp xui xẻo.
Vương Khả cảm giác, hình như xung quanh có rất nhiều người bị lưới lớn bao lại, bản thân giống như bị biến thành sủi cảo, quấn ở trong mọi người.
Xong? Hôm nay chạy không thoát rồi?
- Thu lưới, nhanh, mắt ta sắp thích ứng ánh sáng này rồi, ta sắp nhìn thấy, nhanh, ta nhìn thấy Vương Khả bị lưới lớn bao lại, hắn chạy không thoát, nhanh, thu lưới! Ha ha ha!
Bạch Cân cười to nói.
Vương Khả thả ra một cái trọc chân khí.
Đúng lúc này, một tên tà ma điều khiển lưới lớn bị trúng chiêu, bỗng nhiên lảo đảo một cái.
- Ai thả bom? Thối quá!
Tên tà ma kia hỏng mất, toàn thân run rẩy.
- Cẩn thận, khống chế thiên la địa võng cho tốt, đừng để run tay, a, con mẹ nó thối quá, ai thả bom vậy? A, không tốt, đừng!
Bạch Cân hoảng sợ kêu lên.
Giờ phút này, gần như tất cả tà ma trong địa lao đều bị lưới lớn bao lại, theo một người khống chế lưới bỗng nhiên run lên, lưới lớn kéo lấy tất cả mọi người dồn về về một cái phương hướng.
- Bành!
Một tên tà ma lọt vào bên trong hố to, lực lượng lôi kéo, khiến lưới lớn kéo tất cả mọi người liên tiếp đổi hướng trượt về cái hố to kia.
- Là cái hang sâu kia, đừng, đừng mà!