Bất Diệt Thần Vương

Chương 24: Trương thần hư (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Bên ngoài truyền đến thanh âm.

- Trương thượng tiên, tuyên bố huyền thưởng lệnh? Trương thượng tiên thứ ba?

Nhiếp Thiên Bá trừng mắt nhìn ra ngoài sảnh.

Các gia chủ ở trong sảnh cũng ngạc nhiên, tình huống như thế nào? Lừa đảo nữa sao?

- Trương thượng tiên? Lại tới một cái Trương thượng tiên? Vương Khả, ngươi khinh người quá đáng, cho rằng Nhiếp Thiên Bá ta dễ khi dễ có phải hay không? Một đến hai, hai đến ba? Ngươi cho rằng ta ngốc sao?

Nhiếp Thiên Bá gào to.

Giờ khắc này Nhiếp Thiên Bá nộ khí trùng thiên, tay cầm trường đao, hung tợn lao ra ngoài, trong người có hỏa khí trùng thiên muốn phát tiết, kẻ cầm đầu rốt cuộc đã đến, mình phải cho hắn biết cái giá khi đắc tội Nhiếp Thiên Bá ta.

Nhiếp Thiên Bá giận đùng đùng đi ra đại sảnh, đám gia chủ không có ngăn cản, nhìn nhau một cái, mang theo vẻ nghi hoặc đi theo sau lưng Nhiếp Thiên Bá, dù sao mọi người còn có 15 vạn cân linh thạch mất không minh bạch, nhất định phải tìm trở về.

Mọi người khí thế hung hung đi ra đại môn của Nhiếp gia.

Bên này, Nhiếp Kinh Vân cực kỳ cung kính dẫn Trương Thần Hư bước vào đại môn Nhiếp gia.

- Trương thượng tiên, ta đã phái người bẩm báo, chẳng mấy chốc gia chủ sẽ ra!

Nhiếp Kinh Vân cung kính nói.

- Ân!

Trương Thần Hư hài lòng gật đầu, đồng thời ánh mắt quan sát bốn phía.

Phần lớn đệ tử của Nhiếp gia đã ra trấn tìm kiếm Vương Khả, chỉ còn vài hạ nhân ở nhà, giờ phút này nhìn thấy Nhiếp Kinh Vân dẫn một công tử áo trắng vào phủ, cả đám muốn nói lại thôi.

Mặc dù các gia bộc biết mấy ngày nay trong phủ xảy ra nhiễu loạn lớn, nhưng thân phận quá thấp, biết lại không cặn kẽ, bởi vậy không dám giải thích. Vẫn là lưu cho gia chủ giải quyết đi, mình chỉ là hạ nhân, lắm miệng làm gì.

Lúc này, nơi xa truyền đến rất nhiều tiếng bước chân.

- Gia chủ đến!

Ánh mắt của Nhiếp Kinh Vân sáng lên.

Nhưng nhìn thấy Nhiếp Thiên Bá tay cầm trường đao đi ở phía trước, thanh thế cuồn cuộn, phía sau đi theo rất nhiều người tay cầm đao kiếm, Nhiếp Kinh Vân không hiểu ra sao, những người kia không phải các đại gia chủ của Chu Tiên Trấn sao, sao bọn họ lại tới Nhiếp gia?

- Ai là Trương thượng tiên?

Nhiếp Thiên Bá gào to.

Nhiếp Kinh Vân sững sờ, gia chủ đây là thế nào? Ngữ khí bá đạo như vậy?

Nhiếp Kinh Vân đang muốn giải thích, Trương Thần Hư đã nhíu mày nói:

- Ta là Kim Ô Tông Trương Thần Hư, ngươi chính là Nhiếp gia gia chủ?

- Trương Thần Hư? Trương thượng tiên? A ha ha ha ha, tiểu tử, ngươi cho rằng Nhiếp Thiên Bá ta dễ bị lừa sao? Hôm nay, ta sẽ không giết ngươi, ta muốn trảm tứ chi của ngươi, treo ở trên cửa Chu Tiên Trấn, phơi nắng mười ngày mười đêm, tiểu tử, ăn một đao của ta!

Nhiếp Thiên Bá rống to.

- Gia chủ! Không được!

Nhiếp Kinh Vân cả kinh kêu lên.

Gia chủ điên rồi sao? Hắn muốn giết đệ tử Kim Ô Tông? Cái này, cái này là muốn mang theo Nhiếp gia hủy diệt sao?

Đáng tiếc, Nhiếp Kinh Vân la lên đã không kịp, Nhiếp Thiên Bá chém xuống một đao, một đạo đao cương to lớn trảm không bay ra, bốn phía hình thành gió lớn, thổi cây cảnh xung quanh ngã trái ngã phải, một đao kia thẳng đến cánh tay của Trương Thần Hư, muốn chém một tay của hắn.

Ánh mắt của Trương Thần Hư lạnh lẽo, quạt giấy thu lại, dò tay phải ra.

Oanh!

Bụi mù cuồn cuồn, chỉ thấy hai ngón tay của Trương Thần Hư kẹp chặt đao cương của Nhiếp Thiên Bá.

- Cái, cái gì?

Sắc mặt mọi người đại biến.

Trong lòng Nhiếp Thiên Bá lộp bộp, có thể dùng hai ngón tay kẹp đao cương của mình, ít nhất cũng là Kim Đan cảnh, nếu Vương Khả có thủ hạ Kim Đan cảnh, thì sao có thể chạy đến Chu Tiên Trấn mưu sinh? Chẳng lẽ, chẳng lẽ người này không phải Vương Khả phái tới?

- Hừ!

Trương Thần Hư hừ lạnh, đầu ngón tay bắn ra.

Oanh!

Đao cương của Nhiếp Thiên Bá nổ tung, tính cả trường đao trong tay cũng nổ nát vụn, Nhiếp Thiên Bá bay ngược ra sau, nện ở trên một bức tường.

- Bành!

- Phốc!

Nhiếp Thiên Bá phun ra máu tươi, bị một đống gạch đá vùi lấp.

Các gia chủ biến sắc, mặt lộ vẻ kinh hãi, Nhiếp Thiên Bá, đệ nhất cường giả của Chu Tiên Trấn, nhưng đánh không lại hai ngón tay của đối phương? Người kia thật là thượng tiên của Kim Ô Tông?

- Gia chủ, sao ngài dám mạo phạm Trương thượng tiên?

Nhiếp Kinh Vân kinh hãi không thôi.

- Trương thượng tiên thứ tội, khẳng định là xảy ra chuyện gì đó, gia chủ nhà ta luôn rất tôn kính Kim Ô Tông!

Nhiếp Kinh Vân lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Trương Thần Hư lạnh lùng nói:

- Ta không quản các ngươi sai lầm như thế nào, ta chỉ muốn lập tức nhìn thấy U Nguyệt công chúa, bằng không đừng trách ta đại khai sát giới!



Trong sơn động ngoài Chu Tiên Trấn.

- U Nguyệt công chúa! Trương Chính Đạo nói, chỉ cần ta cứu ngươi, hộ tống ngươi tiến về Thiên Lang Tông, thì nhất định có thể bái Thiên Lang Tông làm môn hạ? Có chuyện này không?

Vương Khả mong đợi nhìn về phía U Nguyệt công chúa.

- Ta không biết, hoàng triều của mẹ ta bị hủy diệt, bây giờ ta giống như chó nhà có tang, ta không biết Thiên Lang Tông còn có thể niệm tình xưa hay không! Bất quá ta bị Kim Ô Tông đuổi bắt, nhưng Thiên Lang Tông lại không có động tĩnh, chỉ sợ, chỉ sợ...

U Nguyệt công chúa cười khổ nói.

Trong giọng nói tràn đầy tâm tình tiêu cực, hiển nhiên không dám cho Vương Khả quá nhiều hi vọng.

Vương Khả đen mặt nhìn về phía Trương Chính Đạo, lấy ra quạt xếp mà Trương Chính Đạo làm vật thế chấp, cái quạt xếp này đen kịt, nếu như lúc này Vương Khả ở Nhiếp phủ sẽ phát hiện, cái quạt xếp này kiểu dáng giống của Trương Thần Hư như đúc, bất đồng duy nhất chỉ là màu sắc. Vương Khả lật tay muốn đánh nát hắc phiến.

- Không, cái kia là mệnh căn của ta, Vương Khả, không nên hủy! Ta không có lừa ngươi!

Trương Chính Đạo sợ hãi kêu lên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️