- Chính Khí Kiếm cắt thành hai đoạn, vừa vặn để cho ta suy nghĩ, phó điện chủ có thể để hai người làm, Vương Khả và Mộ Dung Lục Quang được mọi người tôn sùng, vậy thì đồng thời làm phó điện chủ!
Trần Thiên Nguyên mở miệng nói.
Đám người:
“. . .
Từ trước tới giờ Thiên Lang Tông chưa bao giờ chơi như vậy, một điện hai điện chủ? Còn là phó?
- Vâng, đa tạ tông chủ!
Vương Khả mở miệng nói.
Vương Khả lập tức đồng ý, bởi vì Vương Khả đã nghe ra ý bảo vệ của sư tôn, bây giờ mình là phó điện chủ Đông Lang Điện, làm sao đệ tử Đông Lang Điện dám đến tìm ta gây chuyện? Mình ở Đông Lang Điện, chẳng phải là nghên ngang mà đi sao?
- Vâng, đa tạ tông chủ!
Mộ Dung Lục Quang lộ vẻ cổ quái gật đầu một cái.
Luôn cảm giác là lạ ở chỗ nào?
- Tông chủ anh minh!
Tất cả mọi người cúi đầu.
Mặc dù đội ngũ hai phe cảm giác kết quả này là lạ, nhưng, cuối cùng tất cả đều vui vẻ, đều có thể tiếp nhận.
- Nếu Vương Khả trong sạch, vậy thì đi làm chuyện của mình đi!
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Chúng đệ tử gật đầu nói.
- À, chờ một chút, vừa rồi những ai chưa lưu lại chữ viết, mời đến bên kia viết xong lại đi!
Vương Khả hô.
- Trương Chính Đạo, ngươi chào hỏi một chút đi!
Vương Khả nhìn về phía Trương Chính Đạo hô lên.
- Được, được, mọi người đến bên này!
Trương Chính Đạo hưng phấn kêu.
Dù sao, mình cũng cần nhờ công ty Thần Vương kiếm tiền, thêm một chữ ký, là thêm tiền.
Sắc mặt những người Mộ Dung Lục Quang mang tới lập tức tối đen, Mộ Dung Lục Quang dậm chân rời đi trước.
- Tốt rồi, các ngươi cũng trở về đi thôi, chuyện hôm nay, nhận ân tình của mọi người, đa tạ!
Thiết Lưu Vân nói với những người đi cùng mình.
- Nhị sư huynh khách khí!
Đám người cười rời đi.
Chỉ có Bạch Cân Tây Lang Điện là ở lại.
- Vương Khả sư đệ, không, Vương phó điện chủ!
Bạch Cân tỏ vẻ lúng túng cười nói.
- Bạch sư huynh? Ngươi còn có việc?
Vương Khả cau mày nói.
Hôm nay, chính là tiểu tử này châm ngòi Mộ Dung Lục Quang tìm phiền toái cho mình, mặc dù cuối cùng mình vớt được chỗ cực tốt, nhưng đây là tự ta kiếm, không liên quan đến tiểu tử ngươi.
- Là như vậy, lúc trước, ta bị tà ma Đồng An An lừa dối, mới đến mạo phạm Vương phó điện chủ, nhưng tất cả những thứ này đều là chức trách của ta, xin tha lỗi!
Bạch Cân trịnh trọng nói.
- Không trách, không trách!
Vương Khả vừa cười vừa nói.
Về phần trong lòng có trách hay không, vậy ngươi đừng hỏi.
- Là như vậy, Đồng An An nói năng linh tinh, vu khống Vương phó điện chủ, cho nên, chỉ sợ tình báo hắn nói, cũng không có bao nhiêu giá trị, hắn còn nói bậy rất nhiều chuyện, xin Vương phó điện chủ có thời gian, hãy đến Tây Lang Điện một chuyến, tự mình thẩm vấn Đồng An An, nếu vẫn không có tin tức gì giá trị, chúng ta muốn hủy diệt người khác đạo!
Bạch Cân thi lễ nói.
- Hả? Để ta đi thẩm?
Vương Khả sững sờ.
- Đúng, hắn một mực la hét muốn gặp ngươi, ngài gặp mặt cũng không sao? Nếu ngài thẩm vấn xong, cảm thấy không hỏi ra được đồ vật, chúng ta sẽ tru diệt tên tà ma này!
Bạch Cân trịnh trọng nói.
- Tên Đồng An An này vu khống Vương sư đệ, nhất định phải để Vương sư đệ tự tay tru diệt!
Thiết Lưu Vân lập tức quát.
Những năm này Thiết Lưu Vân bị Đồng An An cầm tù, hận không thể tự tay giết Đồng An An, nhưng cân nhắc đến việc tru sát Đồng An An có công đức, thì vẫn giúp Vương Khả tranh thủ.
Vương Khả cũng không phải người ngu, lập tức mở miệng nói:
- Nếu không, đến lúc đó nhị sư huynh cùng ta đi đi, hỏi không ra đồ vật, sẽ để nhị sư huynh xuất thủ, được không?
- Vương sư đệ, chuyện này . . . !
Thiết Lưu Vân vui mừng nói.
- Nhị sư huynh, hôm nay nhờ có ngươi bảo vệ, tên Đồng An An này, phải phiền ngươi giải quyết rồi!
Vương Khả cười nói.
Vương Khả cũng là ngươi có qua có lại.
- Ha ha ha, tốt, tốt, ta và Vương sư đệ cùng đi!
Thiết Lưu Vân lập tức vui vẻ nói.
Có thể tự mình ra tay, tự nhiên lòng dạ Thiết Lưu Vân thông suốt.
Mặc dù Bạch Cân ở bên cạnh không quá tình nguyện, nhưng cuối cùng cũng không có phản bác, gật đầu một cái:
- Tốt, vậy thì chờ hai vị đến!
Vừa nói xong, Bạch Cân liền cáo từ rời đi.
- Nhị sư huynh, có thể sư tôn muốn phát biểu, buổi sáng ngày mai chúng ta cùng đi Tây Lang Điện đi?
Vương Khả nhìn về phía Thiết Lưu Vân.
- Được, vậy ta đi trước, sáng mai tới tìm ngươi!