Thiên Lang Tông!
Trần Thiên Nguyên rời núi làm việc, vừa trở về, đã thấy có đệ tử xông lên phía trước.
- Tông chủ, đại sư huynh dẫn người xông lên Ngộ Kiếm Phong, hình như là Tây Lang Điện hoài nghi Vương Khả nhập ma!
Một tên đệ tử đến đây bẩm báo.
- Nhị sư huynh cũng lên núi, muốn che chở Vương Khả, đội ngũ hai bên sắp đánh nhau!
Trần Thiên Nguyên lập tức biến sắc.
Trần Thiên Nguyên biết rõ ân oán giữa Vương Khả và Mộ Dung Lục Quang, lần này Mộ Dung Lục Quang dẫn người lên núi, vậy khẳng định xảy ra việc lớn, Vương Khả nhập ma? Bản thân đã kiểm tra qua, căn bản không có! Với cái tính tình không chịu thua thiệt kia của Vương Khả, khẳng định sẽ hỏng bét!
- Hô!
Trần Thiên Nguyên dậm chân lên trời, bay thẳng đến Ngộ Kiếm Phong.
- Mộ Dung Lục Quang? Thiết Lưu Vân? Nếu các ngươi mang theo đệ tử Thiên Lang Tông giết chóc lẫn nhau, làm ra trò chê cười, xem ta có xử lý các ngươi hay không!
Trần Thiên Nguyên lộ ra vẻ lo lắng.
Tại sao bản thân làm ra ngoài một hồi, trở về đã xảy ra nhiễu loạn lớn như thế?
Nhưng khi Trần Thiên Nguyên nóng lòng như lửa đốt, lên đến quảng trường Ngộ Kiếm Phong, lại không tự kìm hãm được giật mình ở nơi đó.
Xung đột? Giết chóc? Giới đấu?
Không có!
Làm gì có chuyện mấy trăm đệ tử Thiên Lang Tông chuẩn bị xung đột? Trước mặt cả đám để bàn làm gì vậy?
Thi đấu thư pháp sao?
Chỉ thấy, mặt Mộ Dung Lục Quang đen lại, nắm lấy bút lông, thiết họa ngân câu viết chữ.
- Đại sư huynh, đại sư huynh,. . . ., ngươi còn chưa viết à? Ngươi xem bản mẫu của nhị sư huynh, dựa theo bản mẫu của nhị sư huynh mà viết, đúng, đúng, viết tên của ngươi ở vị trí này!
- Mọi người không nên gấp, ai cũng có thể viết và phải viết, chữ viết xấu không sao, có thể viết lại một lần, không gấp, không gấp!
- Vị sư huynh này, ngươi viết sai lỗi chính tả rồi, không sao, không sao, chúng ta đổi một tờ giấy khác, làm lại lần nữa!
. ..
. ..
. ..
Vương Khả mang theo một đám thuộc hạ của hắn, không ngừng hướng dẫn các cường giả Thiên Lang Tông dùng bút lông viết chữ.
Trần Thiên Nguyên đứng ở trên không trung, trầm mặc một trận.
Tên đồ đệ này của mình, mỗi lần đều khiến người ta sinh ra cảm giác kỳ lạ!
Vừa rồi ở cửa sơn môn nghe nói, ngươi sắp bị tháo thành tám khối, đây là ồn ào gì vậy?
Chỉ thấy những người viết bút lông chữ, đều đen mặt nhìn về phía Bạch Cân, Tây Lang Điện.
Tên Bạch Cân kia tỏ vẻ lúng túng, không ngừng bồi tội cho Mộ Dung Lục Quang.
Nhị sư huynh mang tới một đám đệ tử, chủ động nguyện ý giúp Vương Khả viết chữ, nhưng đám người Mộ Dung Lục Quang không nguyện ý, chúng ta tới tìm Vương Khả gây phiền phức, bây giờ đang làm gì? Quá mất mặt!
- Tông chủ, ngươi đến đây lúc nào vậy?
Lúc Trương Chính Đạo chào hỏi mọi người, chợt thấy Trần Thiên Nguyên ở giữa không trung.
Trần Thiên Nguyên chậm rãi từ trên không trung hạ xuống.
- Bái kiến tông chủ!
Chúng đệ tử nhao nhao bái lạy, nói.
- Công ty Thần Vương, đáng tin cậy? Vương Khả, các ngươi đang làm gì?
Trần Thiên Nguyên cau mày nhìn tên đệ tử kỳ lạ này của mình.
- Sư tôn, ngươi tới quá tốt rồi, mấy người đại sư huynh quá nhiệt tình, nghe nói ta muốn mở tiệm, nhao nhao đề từ cho ta! Ngươi tới nhìn xem! Cái thư pháp này viết thật tốt!
Vương Khả lập tức mời Trần Thiên Nguyên vào bên trong.
Mộ Dung Lục Quang:
“. . .
Chúng sư huynh đệ viết chữ:
“. . .
- Mở tiệm? Chữ lưu niệm?
Trần Thiên Nguyên tỏ vẻ cổ quái.
- Đúng vậy, đệ tử suy nghĩ, tu luyện, khẳng định cần lượng lớn linh thạch, ta muốn mua đan dược, mua pháp bảo. Cái nào không cần dùng tiền chứ? Dựa vào tru ma thu hoạch bổng lộc trong tông, chắc chắn không đủ, ta lại phải nuôi nhiều thủ hạ như vậy, nên suy nghĩ, mở một cái cửa hàng, kiếm ít tiền lẻ phụ cấp gia đình, ai biết, cửa hàng còn chưa kịp mở, chư vị sư huynh nghe nói ta muốn lập nghiệp, nhao nhao biểu thị ủng hộ, đến viết chữ lưu niệm cho ta! Ngươi xem, đại sư huynh viết chữ, rất tỉ mỉ!
Vương Khả lập tức vui vẻ giải thích.
Tự nhiên đám người Thiết Lưu Vân cười gật đầu, còn vẻ mặt đám người Mộ Dung Lục Quang lại đen như đáy nồi, ai ủng hộ ngươi lập nghiệp chứ?
- Tông chủ, là ta hiểu lầm Vương Khả, lúc trước Tây Lang Điện Bạch Cân, mời ta dùng Chính Khí Kiếm kiểm tra Vương Khả là chính đạo hay là tà ma, cho nên . . . !
Mộ Dung Lục Quang cúi đầu buồn bực nói.
- Kết quả thế nào?
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
- Tông chủ, kết quả là, Chính Khí Kiếm nở rộ chính khí, trong chân khí của Vương Khả, không có một tí ma khí, Vương Khả sư đệ trong sạch, đám người đại sư huynh có chơi có chịu, tất cả đến viết chữ lưu niệm cho Vương Khả!
Thiết Lưu Vân cười giải thích nói.
Trần Thiên Nguyên cau mày nhìn về phía Bạch Cân.
- Tông chủ thứ lỗi, Tây Lang Điện phụ trách giám sát tất cả tà ma trong ngoài tông, lần này thẩm vấn Đồng An An, hắn khai rất nhiều lời vu khống Vương Khả sư đệ, cho nên Tây Lang Điện ta vì chức trách, mới tra lại một lần! Bây giờ đã xác định, Vương Khả sư đệ là trong sạch!
Bạch Cân cung kính thi lễ.
Mặc dù chuyện là Bạch Cân gây lên, nhưng mọi thứ hắn làm đều là chức trách, Trần Thiên Nguyên cũng không muốn xảy ra sai lầm.
Chỉ là, Tây Lang Điện thừa dịp bản thân không ở đây, liền đến tìm Vương Khả gây phiền phức, còn gây ra huyên náo lớn như vậy, rất rõ ràng là không cho mình mặt mũi. Các ngươi không tìm ta hỏi được sao?
- Là chủ ý của Tây Lang Điện?
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
- Không, điện chủ không ở trong sơn môn, là ý tứ của ta! Nếu như tông chủ cảm thấy đệ tử làm không đúng, có thể để điện chủ phạt ta!