Vương Khả híp mắt nói.
- Không sai, Chính Khí Kiếm! Có thể điều tra chân khí của ngươi! Tra một cái, sẽ biết được chân tướng!
Mộ Dung Lục Quang hùng hổ dọa người nói.
- Nếu như vừa rồi ta không nghe lầm thì Chính Khí Kiếm là vật tượng trưng cho thân phận điện chủ Đông Lang Điện, cũng chỉ có điện chủ Đông Lang Điện mới có thể sử dụng? Mộ Dung Lục Quang, tại sao ngươi có thể cầm Chính Khí Kiếm tới?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Hả?
Sắc mặt mọi người biến đổi.
Sắc mặt Mộ Dung Lục Quang cũng trở nên khó coi, dù sao chuyện Vương Khả nói cũng là sự thật, nhưng giờ phút này Đông Lang Điện như rắn mất đầu, tự nhiên lấy Mộ Dung Lục Quang như thiên lôi sai đâu đánh đó, trước kia Mộ Dung Lục Quang đã cầm qua Chính Khí Kiếm, cho nên không coi là chuyện to tát. Nhưng theo đạo lý mà nói, hắn không nên cầm! Bởi vì hắn không phải điện chủ Đông Lang Điện, hắn không tư cách!
- Vương Khả, ngươi đừng đổi chủ đề, nếu như trong lòng ngươi không có quỷ, kiểm tra sẽ biết, đừng ra sức chối từ, ngươi chột dạ phải không?
Bạch Cân trầm giọng quát.
- Không sai, Vương Khả, dùng Chính Khí Kiếm chứng minh đi!
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
- Các ngươi phá hư quy củ, lại bắt ta nói quy củ? Đây là đạo lý gì? Ta không kiểm tra!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Vương Khả, ngươi không kiểm tra, vậy liền chứng minh ngươi là người Ma Tôn phái tới nằm vùng!
Mộ Dung Lục Quang trợn mắt nói.
- Ta không kiểm tra, là bởi vì ngươi cầm Chính Khí Kiếm đến không hợp quy củ, chứ có quan hệ gì với việc tà ma nằm vùng? Mộ Dung Lục Quang, nếu như ngươi là điện chủ Đông Lang Điện, ngươi có thể yêu cầu ta dùng Chính Khí Kiếm kiểm tra! Nhưng ngươi không phải, ngươi có tư cách gì?
Vương Khả lắc đầu cự tuyệt nói.
- Ngươi!
Mộ Dung Lục Quang trợn mắt.
Đám sư đệ ủng hộ Vương Khả lúc nãy, lập tức lộ ra vẻ ngờ vực, đến cùng Vương Khả có ý gì? Chẳng lẽ hắn thật sự là người nằm vùng?
- Vương Khả, ngươi thử xem, chẳng phải chứng minh trong sạch sao? Vì sao không đồng ý? Như này sẽ dễ dàng gây nên hiểu lầm đấy!
Thiết Lưu Vân lo lắng nói.
- Không phải, ta vốn không có vấn đề, là bọn hắn đang yên đi gây sự, nếu như hôm nay ta kiểm tra, không phải nói rõ ta dễ bị bắt nạt sao? Hôm nay tới bắt ta dùng Chính Khí Kiếm kiểm tra, ngày mai lại kiểm tra, ta làm gì có thời gian để ngày nào cũng chơi với bọn họ chứ?
Vương Khả trợn mắt nói.
Thiết Lưu Vân bối rối, không biết khuyên bảo như nào.
- Ý của Vương Khả chính là, các ngươi không cho chỗ tốt, dựa vào cái gì phải lãng phí thời gian với các ngươi? Một phút của Vương Khả giá trị mấy chục vạn, hàng ngày chơi đùa lung tung với các ngươi, phí tiền!
Trương Chính Đạo ở một bên mở miệng, nói.
Vương Khả liếc nhìn Trương Chính Đạo, quả nhiên vẫn là Trương Chính Đạo hiểu bản thân.
- Kiểm tra sự trong sạch của mình, còn muốn chỗ tốt?
Vẻ mặt Mộ Dung Lục Quang cứng đờ.
- Tại sao lại gọi là kiểm tra sự trong sạch của bản thân? Vương Khả vốn trong sạch, là các ngươi đến giội nước bẩn, giội không được chẳng lẽ còn muốn bản thân Vương Khả tự nhảy vào vũng nước bẩn của các ngươi à? Không cầm mấy chục vạn cân linh thạch làm phí, còn muốn Vương Khả chơi với các ngươi? Nói đùa gì vậy? Vương Khả rất bận rộn!
Trương Chính Đạo lừa bịp nói.
Mộ Dung Lục Quang:
“. . .
Bạch Cân:
“. . .
Chúng đệ tử Thiên Lang Tông:
“. . .
Đây là Vương Khả muốn lừa tiền.
- Haiz, Trương trưởng lão, sao ngươi có thể nói đến tiền chứ? Dung tục!
Vương Khả trợn mắt nhìn.
Trương Chính Đạo sững sờ, đây không phải là ám hiệu vừa rồi ngươi lặng lẽ cho ta, để ta lừa bịp tiền sao? Mấy chục vạn linh thạch, chẳng lẽ ta nói sai? Ngươi muốn lừa bịp mấy trăm vạn? Quan trọng là bọn họ chịu đưa sao?
- Vương sư đệ, ý tứ của ngươi là?
Thiết Lưu Vân hiếu kỳ nói.
- Thiết sư huynh, còn có các vị sư huynh khác nữa, Vương Khả ta cũng không phải là người không nói lý, nhưng cũng không phải người dễ bắt nạt như vậy! Ngộ Kiếm Phong ta nói đến là đến, nói thẩm vấn là thẩm vấn? Như vậy bảo ta làm sao hảo hảo tu luyện? Ta cũng không đòi tiền chư vị, phàm là người hôm nay tới muốn mời ta khảo nghiệm, ta chỉ cần chư vị để lại một bộ mặc bảo* là được rồi, coi như bồi thường vì làm trì hoãn thời gian của ta đi, được không?
Vương Khả nhìn về phía đám người.
- Mặc bảo?
Tất cả đệ tử Thiên Lang Tông sững sờ.
Đây là hành động gì?
- Đại sư huynh, hôm nay người là do ngươi mang tới, ngươi tỏ thái độ đi? Nếu ta khảo nghiệm xong, không có vấn đề, ngươi dẫn đầu để lại một bộ mặc bảo, ngươi thấy thế nào?
Vương Khả nhìn về phía Mộ Dung Lục Quang.
Mộ Dung Lục Quang cổ quái nhìn Vương Khả, có chút không hiểu, chẳng lẽ tiểu tử Vương Khả này đang đào hố lừa ta?
- Ngươi muốn mặc bảo gì?
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
Mặc bảo? Chẳng lẽ còn muốn ta tự viết từ ngữ nhục nhã? Nằm mơ!
- Tám chữ, công ty Thần Vương, đáng tin cậy! Sau đó kí tên là được rồi!
Vương Khả giải thích nói.
- Hả?
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Đây là ý gì?
Công ty Thần Vương, đáng tin cậy?
Hình như cái này không phải từ ngữ tự nhục, tám chữ này chúng ta đều biết, nhưng tại sao khi ghép lại với nhau chúng ta lại không biết vậy?
Chỉ có Trương Chính Đạo ở một bên là há to miệng, biết được tâm tư của Vương Khả. Đây là Vương Khả đang thu thập đề cử của mọi người, chuẩn bị dùng cái này đi lừa gạt tiền? Công ty Thần Vương sắp khai trương sao?