Trương Chính Đạo không thật sự muốn làm đại chưởng quỹ, mà là muốn học tập Vương Khả dùng thanh danh kiếm tiền như thế nào, chờ học xong, ai còn làm công giúp ngươi, da mặt lão tử dày như này, ngươi có thể làm khó được ta sao?
Thời điểm hai người bàn bạc mở công ty, phía dưới Ngộ Kiếm Phong truyền đến một trận âm thanh nổ vang, hơn nữa càng lúc càng lớn.
- Xảy ra chuyện gì?
Trương Chính Đạo tò mò đi đến bậc thang, nhìn xuống dưới.
- Vương Khả, hình như ngươi lại gặp phải phiền phức thì phải!
Trương Chính Đạo kinh ngạc kêu lên.
- Phiền phức?
Vương Khả từ trên ghế nằm ngồi dậy.
- Có mấy trăm đệ tử Thiên Lang Tông, lên núi đến, cầm đầu là Mộ Dung Lục Quang, lão tiểu tử kia, lại đến tìm ngươi làm phiền, khí thế rất hùng hổ, giống như muốn ăn ngươi vậy!
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Mộ Dung Lục Quang?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Thời điểm Vương Khả, Trương Chính Đạo kinh ngạc, Mộ Dung Lục Quang đã dậm chân bước lên trên quảng trường Ngộ Kiếm Điện.
- Hô, hô, hô!
Một đám đệ tử Thiên Lang Tông, lấy tốc độ cực nhanh nhảy lên, núi ở trước mặt đệ tử tiên môn, còn không phải hai ba bước nhảy lên sao?
- Vương Khả, ngươi ở đâu?
Mộ Dung Lục Quang quát lạnh nói.
- Vương Khả ở đâu!
Đám đệ tử Thiên Lang Tông đi theo Mộ Dung Lục Quang mà đến, cũng nhao nhao quát mắng.
Trương Chính Đạo:
“. . .
Vương Khả gỡ kính râm xuống:
- Mộ Dung Lục Quang, bọn họ chưa thấy qua ta, ngươi còn không nhận ra ta sao? Gọi cái gì thế?
- Đúng vậy, Mộ Dung Lục Quang, ngươi hô lớn như vậy, là muốn làm ra vẻ to lớn sao? Nơi này là Ngộ Kiếm Phong, không phải Đông Lang Phong!
Đột nhiên một cái thanh âm trong đám người vang lên.
Trương Chính Đạo sững sờ, ai đang giúp Vương Khả nói chuyện?
Chỉ thấy, một tiểu mập mạp coi như anh tuấn đi lên phía trước, ngăn Vương Khả ở sau, quát tháo Mộ Dung Lục Quang.
Tiểu mập mạp?
Vương Khả và Trương Chính Đạo đưa mắt nhìn nhau, đây là ai?
- Thiết Lưu Vân, chuyện không liên quan tới ngươi, tránh ra!
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
- Cái gì mà không liên quan đến ta? Chuyện của Vương sư đệ, chính là chuyện của ta! Mộ Dung Lục Quang, nếu ngươi muốn ỷ vào thân phận đại sư huynh, làm loạn ở Thiên Lang Tông, đừng trách ta không cho ngươi mặt mũi!
Tiểu mập mạp Thiết Lưu Vân trợn mắt quát mắng.
Trương Chính Đạo tỏ vẻ kỳ lạ, tên Thiết Lưu Vân này thật đúng là đầu thiết, dám lấy thân phận đệ tử chống đối đại sư huynh?
- Kỳ quái, Vương Khả, vẫn có đệ tử Thiên Lang Tông ủng hộ ngươi sao?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
- Ta nhân duyên tốt !
Vương Khả đứng dậy nói.
- Phi!
Trương Chính Đạo thấp giọng xì một tiếng, khinh miệt, ngươi ở Thiên Lang Tông thì có nhân duyên cái rắm gì?
Nhưng tình cảnh tiếp theo, lại mạnh mẽ đánh cho Trương Chính Đạo một bạt tai.
Chỉ thấy, có một đám đệ tử Thiên Lang Tông đứng ở bên cạnh Thiết Lưu Vân, bảo vệ Vương Khả ở sau lưng, nhìn Mộ Dung Lục Quang hằm hằm.
- Đại sư huynh, khoảng thời gian này chúng ta không ở Thiên Lang Tông, ngươi đã tùy ý làm bậy như vậy sao? Vứt bỏ quy củ Thiên Lang Tông? Ngươi không bẩm báo các lộ điện chủ, đã mạnh mẽ xông tới Ngộ Kiếm Phong?
Một đám đệ tử Thiên Lang Tông trợn mắt nói.
- Thiết Lưu Vân! Ngươi thật sự muốn đối đầu với ta? Khư khư cố chấp che chở Vương Khả?
Mộ Dung Lục Quang lạnh lùng nói.
- Không sai, hôm nay, các ngươi muốn làm khó Vương Khả, thì phải bước qua người Thiết Lưu Vân ta!
Tiểu mập mạp Thiết Lưu Vân trợn mắt nói.
- Còn có ta!
- Còn có ta!
. ..
. ..
. ..
Một đám người ủng hộ Thiết Lưu Vân, ngăn cản Mộ Dung Lục Quang.
Hình như có rất nhiều người ủng hộ Thiết Lưu Vân, cùng Thiết Lưu Vân đối chọi Mộ Dung Lục Quang, đệ tử Thiên Lang Tông cũng dần dần chia làm hai phái, số lượng hai phái thế mà ngang nhau?
Trương Chính Đạo tỏ vẻ không hiểu nhìn về phía Vương Khả:
- Thực sự là gặp quỷ rồi, tại sao lại có nhiều đệ tử Thiên Lang Tông ủng hộ ngươi như vậy? Không đúng?
Tên Vương Khả không biết xấu hổ này, cũng có người ủng hộ sao? Mẹ nó, Vương Khả mới đến Thiên Lang Tông bao lâu? Mới mấy tháng, hơn nữa phần lớn thời gian còn không ở trong tông, tiếp tục qua mấy năm, không phải Thiên Lang Tông phải đổi tên thành Vương Lang Tông à?
- Vị Thiết sư huynh này? Ngài quen biết ta sao?
Vương Khả tiến lên, ra vẻ cổ quái nhìn tiểu mập mạp Thiết Lưu Vân.
Lúc này Thiết Lưu Vân mới nhìn về phía Vương Khả:
- Sư đệ, là ta đây, ngươi không nhận ra ta sao?
- Ngươi là . . . ?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ta trở về được nửa tháng rồi, nghe nói sư đệ thất tình, nghĩ ngươi muốn yên tĩnh một chút, cho nên ước thúc mọi người, không được đến quấy rầy sư đệ, nghe nói hôm nay đại sư huynh tìm đến sư đệ ngươi làm phiền, ta mới gọi mọi người cùng nhau đến, là ta, ngươi nhìn lại đi!
Tiểu mập mạp Thiết Lưu Vân mong đợi nói.
- Vương sư đệ, hắn là nhị sư huynh!
Một tên đệ tử Thiên Lang Tông ở bên cạnh cười giải thích.
- Nhị sư huynh? A, ngươi thay đổi thật nhiều, hơn nửa tháng không gặp, ngươi đã lên cân rồi? Ta cũng không nhận ra được!
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ha ha, Vương sư đệ, ngươi nhận ra là tốt rồi! Những ngày này chúng ta đã nghe nói một chút ân oán giữa ngươi và đại sư huynh, ngươi yên tâm, có chúng ta ở đây, tuyệt sẽ không để ngươi bị người một nhà bắt nạt!
Thiết Lưu Vân lập tức vỗ ngực nói.