- Ma Tôn, Vương Khả cũng là bị ép buộc! Không thể trách Vương Khả! Ma khí hắn rõ ràng như vậy, không giả được! Nhất định là người tình báo cho ngươi, không có điều tra rõ ràng! Làm sao bọn họ có thể tra ra được bí mật sâu nhất của Thiên Lang Tông?
Chu Hồng Y cau mày nói.
Ma Tôn rơi vào trầm tư.
- Ma Tôn, ta không quan tâm, ngươi không thể hoài nghi Vương Khả, ma khí của hắn là thật, hắn chính là đệ tử Ma Giáo, càng là người đã cứu ta!
Thánh Tử ở bên cạnh Vương Khả nói.
Ma Tôn trầm ngâm chốc lát, cuối cùng gật đầu một cái.
- Tốt, bản tôn tạm thời tin ngươi một lần! Nếu ngươi dám gạt ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Ma Tôn lạnh lùng nói.
Nói dối qua? Trong lòng Vương Khả lập tức mừng rỡ.
- Vâng!
Vương Khả cung kính nói.
Lừa ngươi sẽ sống không bằng chết? Không lừa ngươi, ta sẽ lập tức chết, chết tử tế không bằng sống sót, vẫn nên tiếp tục lừa dối!
- Đã như vậy, ngươi làm Thần Long đà chủ đi, thế nhưng, môn đồ do bản thân tuyển chọn! Đây là Thần Long Lệnh, ngươi cầm lấy!
Ma Tôn trầm giọng nói.
Vừa nói, vừa điểm vào mặt sau Thần Long Lệnh, trong nháy mắt xuất hiện một chữ ma quỷ dị.
- Còn không mau tạ ơn Ma Tôn, bên trên Thần Long Lệnh đã có dấu của đà chủ, nhỏ máu lên, là có thể nhận chủ, đây chính là lệnh bài thân phận của ngươi!
Chu Hồng Y mở miệng nói.
- Vâng, tạ ơn Ma Tôn!
Vương Khả lập tức tiếp nhận.
Đồng thời, nhỏ một giọt máu tươi lên, chỉ thấy chữ ma kia lập tức ẩn vào lệnh bài biến mất. Vương Khả cảm nhận được một loại liên hệ.
- Thần Long đà chủ!
Ma Tôn trầm giọng nói.
- Có!
Vương Khả lập tức tiến lên nói.
- Bản tôn thưởng phạt phân minh, ngươi hai lần cứu Thánh Tử, ta có thể đáp ứng ngươi hai chuyện không quá phận, ngươi nghĩ xong, có thể thông báo cho bản tôn!
Ma Tôn trầm giọng nói.
- Ta nghĩ xong rồi!
Vương Khả lập tức mở miệng nói.
- Ồ?
Ma Tôn sững sờ.
Đã nghĩ kỹ? Ngươi từng nghĩ qua rồi sao?
Không phải là Vương Khả đã nghĩ, quan trọng là qua hôm nay, bản thân còn có cơ hội nhìn thấy Ma Tôn hay không cũng chưa biết được, có chỗ tốt, không cầm trước, chờ sau này quá hạn thì tính sao?
- Nói!
Ma Tôn trầm giọng nói.
- Thuộc hạ đang nghĩ, đám tù phạm Thần Long đảo kia, có thể cho ta tùy tiện xử trí không?
Vương Khả mong đợi nhìn về phía Ma Tôn.
- Tù phạm? Ngươi muốn làm gì? Ăn hết?
Ma Tôn cau mày nói.
Trước đây bản thân định ra quy củ, không cho phép ăn tù phạm, tiểu tử này vừa mới lên làm đà chủ, đã muốn được đà lấn tới? Phá hư quy củ của ta sao?
- Không phải, ta muốn thả toàn bộ ra!
Vương Khả lắc đầu.
- Thả?
Đám người không hiểu nhìn về phía Vương Khả.
- Đúng vậy, hiện tại cả đám bọn họ gầy như da bọc xương, ép không được bao nhiêu chất béo, nếu Ma Tôn có dư thừa, trở về lại bù một đám tù phạm béo mập tới, những người này gầy thành da bọc xương, nuôi sẽ phí rất nhiều linh thạch! Thả đi?
Vương Khả khuyên nhủ.
- Bọn họ là chính đạo, chỉ có thể giết chứ không thể thả đi!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Thế nhưng, Ma Tôn nói, bọn họ không tuyệt thực, không cho phép giết!
Thánh Tử ở bên hiếu kỳ nói.
- Chết đói cũng không thể thả!
Chu Hồng Y kiên quyết nói.
Ma Tôn lại híp mắt nhìn về phía Vương Khả:
- Tại sao ngươi muốn thả chính đạo?
- Ta? Ta muốn nhìn xem, lợi dụng những người da bọc xương này, có thể lại để cho ta trà trộn vào trong chính đạo hay không!
Vương Khả giải thích nói.
- Vương Khả, ngươi vẫn muốn trà trộn vào Thiên Lang Tông? Ngươi không sợ Trần Thiên Nguyên giết ngươi à?
Thánh Tử trừng mắt kinh ngạc nói.
- Ta, ta vẫn muốn thử xem! Đương nhiên, nếu Ma Tôn không cho phép, vậy cứ coi như ta chưa nói!
Vương Khả lập tức lắc đầu.
Ma Tôn nhìn Vương Khả một hồi lâu:
- Tiểu gia hỏa, ngươi rất can đảm, chỉ là một tiểu Tiên Thiên cảnh nho nhỏ, lại muốn chơi trò lừa bịp ở trước mặt Trần Thiên Nguyên? Ha ha, đã nhiều năm rồi, ta cũng mới nhìn qua một người lớn mật như ngươi!
Nhiếp Thanh Thanh ở một bên lộ ra vẻ quái dị, hắn đâu chỉ dám lừa dối ở trước mặt Trần Thiên Nguyên, mà hắn ở trước mặt ngươi cũng dám!
- Nói như vậy, Ma Tôn đồng ý?
Vương Khả vui mừng nói.
- Chỉ cần không phá hư quy củ của ta, vì Ma Giáo, ta cho phép!
Ma Tôn gật đầu một cái.
- Tạ Ma Tôn!
Vương Khả lập tức vui vẻ nói.
- Chuyện thứ hai thì sao?
Ma Tôn nhìn về phía Vương Khả.
- Chuyện thứ hai, Ma Tôn, không phải ngươi để cho ta thu môn đồ ở khắp nơi sao? Ta muốn xin ngài một người!
Vương Khả trông đợi nói.
- Ồ? Muốn ai?