Chu Yếm tuyệt vọng cầu xin tha thứ, tại sao ta lại xui xẻo như vậy? Chết chắc, chết chắc rồi! Cái tên Vương Khả đáng chết này, ngươi đã nhập ma, sao không nói sớm, xong con ong rồi!
Ma Tôn liếc nhìn Chu Yếm, lại nhìn mắt Vương Khả:
- Vương Khả, ngươi nói xử trí tên Chu Yếm này như thế nào?
Để Vương Khả tới xử trí bản thân? Trong nháy mắt, Chu Yếm bị dọa cho giật mạnh, ngẩng lên.
Chu Yếm sợ ngất rồi, là hôn mê thật sự! Thể xác tinh thần Chu Yếm vố mệt mỏi, lần này bị dọa, độc rắn trong cơ thể tấn công mạnh lên đại não, trong nháy mắt bị dọa ngất.
Chu Hồng Y ở một bên tỏ vẻ chán nản. Nhưng nhìn thấy Ma Tôn để Vương Khả trừng phạt Chu Yếm, Chu Hồng Y lộ ra một cỗ lo lắng, dù sao nó cũng là cháu ruột của mình!
Vương Khả nhìn thấy Ma Tôn hỏi thăm, trên mặt cũng là một trận đấu tranh, cuối cùng mở miệng nói:
- Việc này, không thể trách Chu Yếm!
- Hả?
Ma Tôn hiếu kỳ nói.
- Ma Tôn, việc này cơ mật, có thể đừng cho quá nhiều người biết được không?
Vương Khả lo lắng nói.
Ma Tôn vung tay áo.
- Bành!
Cửa đại điện ầm ầm đóng lại. Đệ tử Ma Giáo bên ngoài không nghe được thanh âm trong điện.
Đám người trong điện tò mò nhìn về phía Vương Khả.
- Không sai, Chu Yếm nói không sai, ta là đệ tử Trần Thiên Nguyên tông chủ Thiên Lang Tông, Chu Yếm không có nói mò!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Cái gì?
Chu Hồng Y sợ hãi kêu lên.
Nhiếp Thanh Thanh lại tỏ vẻ đắng chát, Vương Khả muốn kết thúc sao?
- Đệ tử Trần Thiên Nguyên? Làm sao có thể?
Thánh Tử kinh ngạc nói.
- Quả nhiên ngươi thừa nhận!
Ma Tôn lại cười lạnh nói.
Ma Tôn nói, khiến Vương Khả biến sắc, tình huống gì vậy? Ma Tôn biết rõ nội tình của ta? Vậy vừa rồi có ý gì?
Ma Tôn không nhắc tới việc này một chút nào, rất rõ ràng là chờ ta mở miệng, lúc trước ta không chuẩn bị bại lộ, nếu ta không bại lộ, vậy không phải là chết chắc sao?
Chu Yếm đến vạch trần ta, không phải là là hại ta, mà là giúp ta? Mang sự tình đặt lên trên mặt bàn?
Trong lòng Vương Khả cảm thấy vô cùng may mắn, tên Chu Yếm này thật đúng là người tốt! Giúp ta một chuyện lớn như vậy. Được rồi, ân oán lúc trước, coi như thanh toán xong!
- Ma Tôn, ngài biết rõ lai lịch của ta?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Mấy tháng trước, Ma Giáo ta trả giá nhiều như vậy, lập ra kế hoạch diệt Thiên Lang Tông, cuối cùng hủy ở trong tay hai thằng nhóc, bản tôn lại không biết sao? Vương Khả! Lai lịch và chân dung của ngươi đã nằm trong tay ta từ lâu! Ngươi cảm thấy, ta không biết lai lịch của ngươi sao?
Ma Tôn lạnh lùng nói.
- Ngươi là đệ tử Trần Thiên Nguyên?
Chu Hồng Y trừng mắt tức giận nói.
Nói như vậy, đoạn thời gian trước Vương Khả đều đang gạt ta? Nhiếp Thanh Thanh ở bên cạnh lôi kéo quần áo Chu Hồng Y, Chu Hồng Y mới không có tiếp tục phát tác.
- Không đúng, Ma Tôn, không phải ngươi nói từ trước tới giờ Trần Thiên Nguyên không nhân nhượng đối với đệ tử Ma Giáo ta sao? Vậy Vương Khả là chuyện gì xảy ra? Trong tay hắn là ma khí mà, hơn nữa còn đen như vậy, hắn đây là . . . !
Thánh Tử khó hiểu nói.
- Đây cũng là việc ta muốn nghe ngươi giải thích, Vương Khả! Là ai giúp ngươi nhập ma, có phải nên nói rõ cho bản tôn biết hay không?
Ma Tôn lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả.
Ai giúp Vương Khả nhập ma? Quan trọng là Vương Khả không có nhập ma!
Nói ra chân tướng, nhất định phải chết!
Bản thân làm hại kế hoạch diệt Thiên Lang Tông của Ma Giáo thất bại trong gang tấc, nhiều đệ tử Ma Giáo chết ở Thiên Lang Tông như vậy, đều tính ở trên người của ta sao?
Vương Khả lau mồ hôi lạnh trên mặt một cái, bình tĩnh nói.
- Ma Tôn, chuyện không liên quan đến ta!
Vương Khả lập tức 'Thống khổ' nói.
- Hả?
Mọi người nhìn về phía Vương Khả.
- Người giúp ta nhập ma là Tôn Tùng!
Vương Khả khổ sở nói.
- Tôn Tùng?
Đám người nhíu mày.
- Ta nhớ ra rồi, ngày xưa Tôn Tùng ở dưới Ma Tôn trợ giúp, một mực ẩn núp trong Thiên Lang Tông, làm đệ tử Thiên Lang Tông, Tôn Tùng chính là người phụ trách công việc nội bộ Thiên Lang Tông, hắn là chó săn của Mộ Dung Lục Quang, mê hoặc Mộ Dung Lục Quang mắc lừa, hắn là người bên trong phụ trách kế hoạch diệt Thiên Lang Tông! Không phải đã chết ở lúc nhiệm vụ thất bại sao?
Chu Hồng Y cau mày nói.
- Đúng, thật ra, thật ra lúc ta ở Thiên Lang Tông đã nhập ma, lúc ấy Tôn Tùng nói, đề phòng vạn nhất, bảo ta chờ đến lúc đó phối hợp. Lúc ấy tình huống rất phức tạp, không phải đơn giản như bên ngoài đồn thổi. Tôn Tùng phát hiện, Thiên Lang Tông còn cường giả tuyệt thế mai phục, biết rõ kế hoạch lần này nhất định sẽ thất bại, cho nên, hắn cố ý để ta giết hắn!
Vương Khả cười khổ nói.
- Cái gì?
Đám người kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả.
- Tôn Tùng nói, tất cả bọn họ đã bại lộ, chết chắc! Hắn để cho ta sống sót, để ta lưu lại hạt giống cho Ma Giáo! Ta mới . . ., thời điểm ta động thủ, ta rất đau khổ!
Vương Khả đau khổ nói.
Đám người:
“. . .
- Dựa theo sắp xếp của Tôn Tùng, ta mặt dày mày dạn bái Trần Thiên Nguyên làm sư, rốt cục thành công, nhưng ta biết, cuối cùng giấy không thể gói được lửa, cho nên, ta mới trốn đi, thật không nghĩ đến, gặp phải nhiều chuyện như vậy!
Vương Khả giải thích nói.
- Cho nên, ngươi lấy thân phận đệ tử Ma Giáo bái Trần Thiên Nguyên làm sư, cũng lừa luôn được Trần Thiên Nguyên?
Chu Hồng Y cau mày nói.
- Không sai, lúc ấy, chân khí của ta còn chưa có màu đen, Trần Thiên Nguyên không có phát hiện ra dị thường của ta, cho nên . . . ta vô tội! Các ngươi suy nghĩ một chút đi, ta chỉ là một cái Tiên Thiên cảnh, làm sao có thể làm ra nhiều chuyện như vậy? Ma Tôn, xin Ma Tôn minh giám!
Vương Khả bi thống bái lạy Ma Tôn.
Ma Tôn giống như rơi vào trầm tư.
Mặc dù Ma Tôn đã tìm hiểu rõ ràng tình huống Thiên Lang Tông lúc trước, nhưng đúng như Vương Khả nói, bản thân chỉ có thể điều tra đồ vật nổi ở trên mặt, nói không chừng phía sau còn có sự tình khác? Chẳng lẽ Vương Khả nói là sự thật?
Tôn Tùng và các đệ tử Ma Giáo khác, không phải bị Vương Khả giết? Mà là Tôn Tùng tự biết chết chắc, mới cố ý che giấu thân phận của Vương Khả?
Chỉ có Nhiếp Thanh Thanh nằm dưới đất, là trợn to mắt nhìn về phía Vương Khả. Đây đơn giản là ngươi đang đánh rắm! Cái cớ không biết xấu hổ như vậy, ngươi cũng nói ra được? Trần Thiên Nguyên mù hay sao? Lại thu một tên tà ma làm đệ tử? Hơn nữa, chuyện ngươi lừa dối Chu Hồng Y ở Chu Tiên trấn, ta còn đang giúp ngươi che giấu đây, giờ ngươi lại lừa gạt người khác?