Trên bến tàu phía nam Thần Long đảo!
Chu Yếm ôm một tấm ván, trôi dạt vào bờ, bị một đám đệ tử Ma Giáo vây xem.
- A, đây không phải là Chu Yếm? Cháu trai Chu đường chủ ư? Tại sao mặt mũi sưng phù thành dạng này?
- Thật sự là hắn, tại sao toàn thân hắn phát tím vậy? Là trúng độc sao!
- Tại sao hắn lại trôi dạt đến nơi này? A, trên tay còn có một cái bản đồ hàng hải?
. ..
. ..
. ..
Một đám tà ma chỉ trỏ.
Chu Yếm bị rắn cắn quá nhiều, mặt cũng có chút sưng vù, nhưng rốt cục cũng trở về được.
Lúc trước rơi xuống biển, mặc dù Chu Yếm không thể lên thuyền nhỏ của Vương Khả, nhưng lại bắt được bản đồ hàng hải trên thuyền lớn, khổ cực quẫy nước một đêm, rốt cục trở về, về đến Thần Long Đảo.
- Ta phải nói chân tướng cho mọi người, Vương Khả căn bản không phải đệ tử Ma Giáo, mà là đệ tử Trần Thiên Nguyên, Thiên Lang Tông, ta muốn Vương Khả chết!
Toàn thân Chu Yếm run rẩy, giọng nói cũng có chút không rõ ràng.
- Chu Yếm? Ngươi muốn đi phủ đệ đường chủ sao? Có muốn chúng ta đưa ngươi đi hay không?
Một tên đệ tử Ma Giáo tiến lên hỏi thăm.
Đi nói cho thúc tổ?
Chu Yếm đang muốn gật đầu, đột nhiên ngừng lại, nhớ tới giờ phút này bên cạnh Chu Hồng Y có Nhiếp Thanh Thanh muốn gì được đó. Nhiếp Thanh Thanh là Nhiếp Diệt Tuyệt, ngày xưa là đại lão Thiên Lang Tông, nàng không biết thân phận Vương Khả? Nàng biết rõ, nhưng không nói ra, rõ ràng là che giấu cho Vương Khả.
Ta đi nói với thúc tổ, khẳng định Nhiếp Thanh Thanh biết rõ, sau đó, trông cậy vào thúc tổ đuổi theo giết Vương Khả sao? Nếu Nhiếp Thanh Thanh phản đối, thúc tổ nguyện ý không?
Không có khả năng, không thể tìm thúc tổ!
- Ta muốn gặp đàn chủ, ta muốn gặp Đồng An An, ta có tình báo quan trọng phải bẩm báo, mau dẫn ta đi, nhanh!
Chu Yếm yếu ớt kêu.
...
Trên biển lớn, phía bắc Thần Long đảo.
Trên mặt Xà Vương xuất hiện một vết sẹo, mặt lộ vẻ hung hãn và không cam lòng, đi theo phía sau là vô số hải xà, giống như vừa mới đánh trận trở về. Chỉ tiếc, kết quả của trận chiến này không được như hi vọng, thậm chí là thất bại tan tác mà quay trở về.
- Đại vương, cuối cùng ngài cũng tìm được tất cả mảnh vỡ nội đan trở về, đợi một thời gian, nhất định có thể phục hồi như cũ! Lần này chúng ta cũng không tính là không thu hoạch được gì!
Một tên xà tướng nhỏ giọng khuyên nhủ.
- Đánh rắm! Đám nhân tộc kia, làm hại ta ở thời khắc đột phá quan trọng nhất, thất bại trong gang tấc! Ta phải mất bao lâu mới có thể bù đắp? Lúc đầu, muốn lưu nhóm người bọn hắn lại, kết quả thì sao? Không biết hai tên cường giả tuyệt thế từ đâu nhô ra? Thế mà cứu toàn bộ bọn chúng đi? Rống, ta rất là khó chịu, khó chịu, rống!
Xà Vương tức giận quát.
- Chỉ sợ hai người kia đều là Nguyên Anh cảnh?
Một tên xà tướng lòng vẫn còn sợ hãi nói.
- Không sai, là Nguyên Anh cảnh! Ta đã từng nhìn thấy người xuất thủ kia, Trần Thiên Nguyên, Thiên Lang Tông? Rống! Một ngày nào đó, ta sẽ xông lên Thiên Lang Tông, ăn sạch tất cả mọi người Thiên Lang Tông, tất cả, rống !
Xà Vương phẫn nộ nói.
- Đại vương, sợ rằng phải cực kỳ lâu đấy, lần này chúng ta cũng chật vật mới trốn ra được, nếu không phải chúng ta gây ra động tĩnh quá lớn, khiến yêu thú các nơi trong Chướng Hải tiến đến xem xét, phân tán sự chú ý của Trần Thiên Nguyên, nói không chừng chúng ta cũng không trốn thoát được. . . !
Một tên xà tướng cười khổ.
- Rống, đều do đám người kia, phá hỏng ta đột phá. Nếu ta đột phá đến Đan Anh cảnh, ta sẽ sợ Trần Thiên Nguyên sao? Rống! Đều do đám khốn kiếp kia, lúc ấy ta đã nhìn rõ ràng tất cả mọi người trên thuyền, cho dù bọn hắn có hóa thành tro ta cũng sẽ không quên, ta muốn ăn bọn chúng, một tên cũng đừng hòng trốn! Rống!
Xà Vương phẫn nộ nói.
- Vâng!
Bầy rắn nghe tiếng trả lời.
- Đại vương, xà quật bên kia, làm sao có chiếc thuyền nhỏ a?
Một tên xà tướng kinh ngạc nhìn chiếc thuyền nhỏ của Vương Khả lúc trước.
- Đại vương đã từng nói, không cho phép thuyền đi qua phía trên xà quật, hiện tại lại có một chiếc thuyền nhỏ đứng ở phía trên xà quật? Hôm nay ai trực?
- Lúc trước đại vương hạ lệnh, tất cả rắn đều đi tìm nội đan đại vương, một tên cũng không để lại, toàn bộ đi qua, hẳn là không có ai trực ban!
Hai con xà tướng phân tích, bầy rắn lập tức cảm giác không đúng.
- Rống!
Bầy rắn nhanh chóng bơi về phía xà quật.
Xà Vương càng biến sắc, dùng tốc độ nhanh nhất trở về xà quật.
Vừa vào trong đó, Xà Vương không tự chủ được hút ngược một ngụm nước biển.
Cái bảo tàng xà quật của mình, tất cả những tài bảo mà mấy năm nay bản thân nhọc nhằn khổ sở thu thập được, mất sạch?
Hoàn toàn trống rỗng, chẳng còn gì nữa, ngay cả khối quặng sắt bản thân dùng để gãi ngứa, cũng bị nhổ tận gốc, móc đi toàn bộ?
Đây là trộm gì? Tên trộm này nghèo đến điên rồi sao? Ngay cả viên đá gãi ngứa của ta cũng không buông tha?
Ai? Là ai?
- Rống!
Xà Vương phát ra tiếng gầm thét rung trời. Hai mắt đỏ hồng, như muốn nuốt sống người ta.
- Đại vương, bọn họ ở kia!
Bên ngoài lập tức truyền tới tiếng gọi ầm ĩ của một tên xà tướng.
- Oanh!
Xà Vương tức giận chạy ra khỏi xà quật, trong nháy mắt vọt tới mặt biển, xa xa nhìn tới, chỉ thấy phô thiên cái địa rắn độc, bao phủ mặt phía bắc Thần Long đảo.
Ở dưới sự dẫn đường của một đám xà tướng, vây chặt một nam một nữ lại.
Đôi nam một nữ kia, mới vừa từ trong biển trốn ra ngoài, đã bị theo dõi.
Chúng xà tướng càng phong tỏa tất cả đường đi của đôi nam nữ kia.
Trong nháy mắt, Xà Vương nhìn thấy gương mặt của hai người. Vừa nhìn thấy quanh thân Xà Vương liền bốc lên khí độc.
- Là bọn hắn? Là hai người trên thuyền lúc trước? Là bọn hắn? Đồ chết tiệt, đồ chết tiệt! Người trên thuyền bị Trần Thiên Nguyên cứu đi, ta một người cũng không giết được, nhưng cuối cùng ta cũng làm bọn chúng bị thương nặng, chỉ có hai người các ngươi chạy mất? Còn tìm đến xà quật của ta, trộm đi ta tất cả mọi thứ? Khốn kiếp!
- Rống!
Xà Vương phát ra một tiếng gầm rung trời, vỗ mặt nước, trong nháy mắt bắn về phía hai người Vương Khả.