- Còn có ta, đừng bỏ lại ta, Vương Khả, ngươi là tên khốn kiếp, ta còn chưa lên thuyền mà! Không phải ngươi đã nói cùng lên bờ sao?
Chu Yếm nhìn về phía xa gào lên.
Đáng tiếc, bốn phía biển động trùng thiên, đại chiến kịch liệt, tiếng ầm ầm nổi lên ở bốn phía, làm sao giọng Chu Yếm có thể truyền xa? Chỉ khiến mấy con hải xà ở gần lại phát hiện ra vị trí của hắn, nhanh chóng đi tới.
...
Nhất định hôm nay Chướng Hải không bình thường. Đám yêu thú bên trong Chướng Hải, nghe thấy động tĩnh to lớn, đi tới tìm hiểu thực hư. Nhưng đoạn đường này của Vương Khả lại gió êm sóng lặng.
Giống như lần đầu công chúa U Nguyệt dẫn đường cho Vương Khả, đều yên tĩnh như vậy, trên đường đi không gặp phải cái gì. Nhưng Vương Khả luôn có loại dự cảm xấu.
Thẳng đến ngày thứ hai, công chúa U Nguyệt vừa lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, tiếp theo khuôn mặt ngốc trệ, lộ ra vẻ lo lắng.
Vui mừng là công chúa U Nguyệt nhìn thấy lục địa, ngốc trệ là hình như lục địa này là một hòn đảo.
- Ta, ta nhớ là đi bên này, ta nhớ không có hòn đảo nhỏ này!
Vẻ mặt công chúa U Nguyệt trở nên khổ sở.
Vương Khả:
“. . .
Rốt cuộc Vương Khả nhớ ra, hình như công chúa U Nguyệt là một dân mù đường?
Ta lại bảo người mu đường dẫn đường?
- Đây, đây là Thần Long đảo?
Hô hấp Vương Khả hơi dừng lại.
Quanh đi quẩn lại, đi một vòng biển lớn, bản thân lại trở về? Hơn nữa còn là bãi cát phía bắc Thần Long đảo?
- Thần Long đảo? Vương Khả, đây chính là Thần Long đảo mà vừa rồi ngươi ở trên thuyền nhỏ nói với ta, những ngày này bị nhốt ở đây? Ta, ta lại mang ngươi về? Vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi sẽ không trách ta chứ?
Công chúa U Nguyệt oan ức nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả chịu đựng bị dao đâm vào tâm, mỉm cười:
- Làm sao ta có thể trách nàng được? Nàng là bạn gái của Vương Khả ta mà!
- Ngươi thật sự không trách ta?
Công chúa U Nguyệt lo lắng nói.
- Thật không trách!
Vương Khả che giấu lương tâm cười nói.
- Vậy bây giờ chúng ta phải lên đảo à?
Công chúa U Nguyệt cau mày nói.
- Không đi! Chúng ta còn có cái thuyền nhỏ này, có thể đi đến địa phương khác, không nên lên bờ!
Vương Khả lập tức lắc đầu.
Thời điểm hai người nói chuyện.
- Oanh!
Thuyền nhỏ giống như đụng phải cái gì. Đáy thuyền bị vỡ.
- Ùng ục ục !
Nước biển từ lỗ thủng dưới đáy thuyền cuồn cuộn chảy vào bên trong.
Vương Khả:
“. . .
Công chúa U Nguyệt:
“. . .
Thuyền đã bị phá, còn không lên đảo được sao?
- Tại sao trong biển rộng, lại cắm một cái cọc chứ?
Vương Khả hết sức phiền muộn.
Đã ở trong biển rộng, còn bị cây cột đâm thủng thuyền, chuyện này là sao đây?
- Không đúng, hình như có đồ vật?
Công chúa U Nguyệt hiếu kỳ nói.
- Cái gì?
Vương Khả cũng sờ lên.
Theo cây cột này, Vương Khả nhìn thấy phía dưới có một cục đá ngầm, trung tâm đá ngầm, còn có một cái hang lớn. Lúc đầu cái hang lớn kia không có gì lạ, nhưng cửa động lại có mấy khối linh thạch chiếu xuống.
- Hả?
Vương Khả lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Vương Khả lập tức nhảy xuống biển, công chúa U Nguyệt dùng cương tráo hộ thể, theo sát phía sau.
Hai người tới cửa hang đá ngầm, trừ cửa động có linh thạch tán lạc ra, bên trong . . . !
- Phát tài? Đây là muốn phát tài! U Nguyệt, nàng là một người dẫn đường thật tốt, chúng ta phát hiện bảo tàng hải tặc, nhiều linh thạch như vậy, phát tài rồi, ha ha ha ha!
Vương Khả kích động cười to.
Bên trong động này toàn là linh thạch, Vương Khả không kịp sắp xếp vòng tay trữ vật của bản thân.
Hai người bơi về chỗ sâu, thời gian dần trôi qua phát hiện bên trong có động khác, bên trong là một cái hang động to lớn, hơn nữa còn có không khí?
Phía trên một cái bình đài to lớn, bày đầy vàng bạc châu báu và vô số linh thạch.
- Tại sao trong này không có ai cả?
Công chúa U Nguyệt hiếu kỳ nói.
- Đây là bảo tàng hải tặc, hải tặc chết sạch rồi, làm gì còn người, nhanh, nàng cũng dùng vòng tay trữ vật của nàng cất vào đi, đây là gốc rễ để chúng ta làm giàu đấy, so với mấy ngày qua ta thắng tiền ở trên đảo còn nhiều hơn, ha ha, nhanh, nhanh thu vào!
Vương Khả thúc giục nói.
- Ừ, được!
Công chúa U Nguyệt gật đầu.
Ngày xưa công chúa U Nguyệt là công chúa của Thi Quỷ hoàng triều, đã thấy rất nhiều tiền, nên không để ý cái bảo tàng này, thế nhưng Vương Khả thích, công chúa U Nguyệt cũng phối hợp nhanh chóng thu vào.
Vàng bạc châu báu, linh thạch, còn có một số binh khí, thậm chí còn có một chút pháp bảo, khiến Vương Khả nhìn hoa cả mắt.
Không bao lâu, Vương Khả đã quét sạch bảo tàng trong hang động.
Đang vui vẻ, Vương Khả chợt dừng lại.
- Vương Khả, ngươi làm sao vậy?
Công chúa U Nguyệt hiếu kỳ nói.
Giờ phút này trong tay Vương Khả cầm một cái lệnh bài, nhìn một chút, sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc, lông mày nhíu chặt, thậm chí có loại cảm giác sợ hãi.
- U Nguyệt, nàng xem hộ ta một chút, trên lệnh bài này viết chữ gì? Có phải ta hoa mắt hay không?
Vương Khả tỏ vẻ đau khổ hỏi.
- Thần Long Lệnh, bên trên lệnh bài này là ba chữ Thần Long Lệnh! Hoa mắt cái gì vậy?
Công chúa U Nguyệt hiếu kỳ nói.
- Thần Long Lệnh?
Vương Khả há to mồm.
Lần này bản thân lấy cớ gì trốn ra khỏi Thần Long đảo? Là Nhiếp Thanh Thanh hỗ trợ, mượn cớ tìm kiếm Thần Long Lệnh, mới trốn ra được. Thần Long Lệnh giấu ở trong xà quật phía bắc Thần Long đảo. Do Xà Vương trông coi! Phàm là đệ tử Ma Giáo, lấy được Thần Long Lệnh từ xà quật về, là có thể tấn thăng làm đà chủ Ma Giáo!
- Cho nên nói, sơn động chúng ta ở, không phải là bảo tàng hải tặc, mà là xà quật, là hang ổ Xà Vương?
Sắc mặt Vương Khả trở nên khó coi, nói.
- Hang ổ Xà Vương?
Công chúa U Nguyệt kinh ngạc nói.
- Rống!
Trên dải đá ngầm bên ngoài sơn động, truyền đến một tiếng rống mà hai người quen thuộc.
- Là thanh âm của Xà Vương? Xà Vương trở về sao?
Công chúa U Nguyệt nhìn về phía Vương Khả.
Vẻ mặt Vương Khả co rúm lại, lần này bị vây trong hang ổ Xà Vương sao?
- Đi, đi mau!
Vương Khả kéo công chúa U Nguyệt, lập tức nhảy xuống nước, theo đáy biển trốn về nơi xa.