Theo mảnh vỡ nội đan, Xà Vương xác định được phương hướng hung thủ rời đi!
Nhất cử đuổi tới chiếc thuyền lớn kia, nhìn thấy thuyền lớn, Xà Vương còn có chút chần chờ, dù sao trên đường đi tới, Xà Vương vẫn cho rằng là yêu thú nào đó trong Chướng Hải đoạt nội đan của bản thân, thật không nghĩ đến là con người?
Thế nhưng, khí tức mảnh vụn nội đan trên thuyền sẽ không sai, là của ta, của ta!
Xà Vương tức giận, từ trong nước biển trồi đầu lên, trong nháy mắt nhìn thấy trong tay Mộ Dung Lục Quang mang theo một cái túi, trong túi chính là mảnh vỡ nội đan còn sót lại của mình.
Còn phải hỏi sao? Chuyện này còn cần hỏi sao?
- Rống!
Xà Vương tức giận rống to một tiếng.
Xà Vương lập tức phun ra một cỗ khói độc, bay thẳng đến chỗ đám người trên thuyền.
- Không tốt, con yêu xà này phun khói độc!
Một tên đệ tử Thiên Lang Tông sợ hãi kêu lên.
- Vương Khả, cái này là giúp đỡ của ngươi? Vậy mà đi cùng với súc sinh yêu thú?
Mộ Dung Lục Quang tức giận nói.
Giờ khắc này, Mộ Dung Lục Quang không kịp chém giết Vương Khả, bởi vì Xà Vương ngoài phun khói độc, còn cắn về phía hắn.
- Tru Ma Bạt Kiếm Thuật!
Trong làn khói độc, truyền đến tiếng hét của Mộ Dung Lục Quang.
- Thương!
- Oanh!
- Rống!
Hình như có tiếng rút kiếm truyền đến, một tiếng ầm thật lớn vang lên, Xà Vương phát ra một tiếng gầm to thống khổ.
- Oanh két!
Đuôi rắn từ đáy biển xông ra, hung hăng nện lên thuyền lớn, chỉ thấy thuyền của Vương Khả ầm vang một cái, bị bổ thành hai nửa, vô số gỗ vụn bay lên trời, một trận đại chiến kinh thiên mở ra.
- Đại sư huynh, ngươi không sao chứ? A, yêu xà nhào về phía ta, cứu mạng, đại sư huynh!
Trong làn khói độc truyền tới tiếng kêu sợ hãi của một tên đệ tử Thiên Lang Tông.
- Mọi người cẩn thận, Xà Vương này lân giáp kiên cố, đừng chém lên lân giáp của nó, mà chém con ngươi nó!
- Cẩn thận có độc!
- Khốn kiếp, im ngay!
- Ầm ầm!
. ..
. ..
. ..
Trong trung tâm hỗn loạn, khói độc trùng thiên, gỗ vụn tung toé. Xà Vương khuấy động thân thể, như phiên giang đảo hải, cuốn lên sóng lớn ngập trời.
Thuyền của Vương Khả nát vụn, chúng đệ tử Thiên Lang Tông và Mộ Dung Lục Quang vẫn còn lên thuyền, thậm chí, đám người còn có phi kiếm, giẫm lên phi kiếm chiến đấu với yêu xà.
Trong sóng lớn mãnh liệt. Vương Khả lại ôm công chúa U Nguyệt lặng lẽ trốn.
Lúc trước công chúa U Nguyệt dùng một chiếc thuyền nhỏ đi đến, Vương Khả và công chúa U Nguyệt liền lên cái thuyền nhỏ này, lặng lẽ đi xa.
- Vương Khả, ngươi thật sự không biết con cự xà này?
Công chúa U Nguyệt ở trên thuyền nhỏ, tỏ vẻ kinh ngạc.
- Không biết, ta cũng chưa từng nhìn thấy!
Vẻ mặt Vương Khả kỳ lạ.
Cự xà này từ đâu xuất hiện? Lại trượng nghĩa như vậy? Ở thời khắc nguy cơ, đến cứu ta?
- Nhưng ngươi không quen biết, tại sao nó lại giúp ngươi? Hơn nữa chỉ nhằm vào Mộ Dung Lục Quang? Ngươi xem, nó phát điên phóng tới Mộ Dung Lục Quang, nếu không phải Mộ Dung Lục Quang có phi kiếm có thể bay được, hắn cũng đã bị ăn rồi!
Công chúa U Nguyệt hiếu kỳ nói.
- Ta cũng không biết!
Vương Khả ngạc nhiên nói.
Làm sao Vương Khả biết, Xà Vương đã coi Mộ Dung Lục Quang là đầu sỏ, giờ phút này đánh chết cũng không thả.
- Con cự xà này rất lợi hại, thế nhưng cuối cùng nó vẫn không biết bay, lần này ăn thiệt thòi lớn rồi, đệ tử Thiên Lang Tông ở xung quanh phối hợp ăn ý như vậy, xem ra trận chiến này sẽ không giằng co quá lâu!
Công chúa U Nguyệt cau mày nói.
- Có lẽ vậy!
Vương Khả cau mày trả lời, hắn luôn cảm giác như đoán được cái gì, nhưng vẫn thiếu một chút.
- Rống!
Xà Vương thấy không ăn được Mộ Dung Lục Quang, tức giận rống to một tiếng.
- Ầm ầm!
Có vô số hải xà từ xa đánh về phía này, nhóm hải xà, phô thiên cái địa, một đám xà tướng trong đó cũng vô cùng to lớn.
Nhìn bầy rắn phô thiên cái địa vọt tới, đột nhiên Vương Khả biến sắc:
- Ta, ta đã biết!
- Biết cái gì?
Công chúa U Nguyệt khó hiểu nói.
- Bầy rắn này, là bầy rắn trên Thần Long đảo, con rắn lớn nhất kia là Xà Vương?
Vương Khả trợn mắt kinh ngạc nói.
- Xà Vương?
Công chúa U Nguyệt kinh ngạc hỏi.
- Đi mau, đi mau, chớ trì hoãn, nhanh, nhanh!
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
Hai người lập tức thôi động thuyền nhỏ, nhanh chóng tránh khỏi bầy rắn, chạy vào bên trong sương mù, rất nhanh đã biến mất ở trong sương mù dày đặc của Chướng Hải.
Sau khi đi được một lúc, Vương Khả thở dài nói:
- Nguy hiểm thật, rốt cục cũng tránh thoát!
- Đúng vậy! Chúng ta vẫn nên nhanh chóng lên bờ thôi? Trên biển quá nguy hiểm rồi!
Công chúa U Nguyệt lập tức nói.
- Không sai, thế nhưng, ta không biết đi như nào, bốn phía đều là sương mù, lúc trước bản đồ hàng hải của ta ở trên thuyền lớn, mà thuyền lớn đã bị Xà Vương hủy!
Vương Khả lo lắng nói.
- Yên tâm, đi theo ta là được, ta biết đường!
Công chúa U Nguyệt lại an ủi.
- Nàng biết?
Vương Khả nhìn về phía công chúa U Nguyệt.
- Ngươi quên ta tới như nào rồi à? Ta có thể tới, thì cũng có thể trở về, ta nhớ đường đi!
Công chúa U Nguyệt cười nói.
- Có đúng không?
Vương Khả khẽ nhíu mày.
Nhưng giờ phút này, cũng không còn cách nào, chỉ có thể tin tưởng công chúa U Nguyệt.
- Đương nhiên, nhưng vừa rồi chúng ta đi vội vàng, có phải quên cái gì trên thuyền hay không?
Công chúa U Nguyệt cau mày nói.
Vương Khả đếm đống vòng tay trữ vật cất trong ngực:
- Không có! Đồ vật của ta không thiếu!
- Không có sao?
- Không có!
- Không rơi mất đồ là được, vậy chúng ta nhanh đi thôi!
Công chúa U Nguyệt điều khiển thuyền nhỏ nhanh chóng di chuyển.
...
Xà Vương dẫn đầu bầy rắn đại chiến Mộ Dung Lục Quang. Còn Chu Yếm ở trên một cái ván gỗ to ngoài rìa bầy rắn, bị mấy con hải xà cắn không thả, vừa thổ huyết, vừa nhìn phương hướng Vương Khả rời đi.