Bất Diệt Thần Vương

Chương 192: Nguyên anh cảnh đại lão (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Chu Yếm trừng mắt không tin nói.

- Chu Yếm, đương nhiên ngươi không biết rồi, tu vi ngươi yếu như vậy, lần trước ta đứng ở đó cho ngươi đánh, ngươi cũng không đánh nổi ta, ta không phải Nguyên Anh cảnh thì là cái gì? À, đúng rồi, tu vi ngươi quá yếu, chuyện này không tính toán gì hết! Thay cái ví dụ khác! Lần trước ở vương cung Đại Thanh, ta tổn thương Nhiếp Diệt Tuyệt, cứu vô số đệ tử Ma Giáo! Nhiếp Diệt Tuyệt là Nguyên Anh cảnh? Tiểu Tiên Thiên cảnh có thể đả thương nàng? Có thể cứu mọi người sao? A! Coi như Nguyên Anh cảnh trọng thương, những Kim Đan cảnh như các ngươi cũng không gây thương tổn được!

Vương Khả giải thích với mọi người.

Mọi người sầm mặt lại.

Giữa Nguyên Anh cảnh và Kim Đan cảnh là một cái hào rộng, mọi người vẫn không thể nào hiểu được, lần trước Nhiếp Diệt Tuyệt bị Vương Khả đánh bại, hơn nữa Vương Khả một chút vết thương cũng không có. Chẳng lẽ Nhiếp Diệt Tuyệt không gây thương tổn được Vương Khả? Coi như lúc ấy Nhiếp Diệt Tuyệt trọng thương, diệt một tên Tiên Thiên cảnh nho nhỏ cũng không khó lắm?

- Các ngươi xem, ta đánh Nhiếp Diệt Tuyệt bị thương thành như vậy, mấy ngày nay, Nhiếp Diệt Tuyệt truy cứu ta sao? Chu Hồng Y truy cứu ta sao? Không có, bởi vì bọn hắn đã được Ma Tôn thông báo thân phận của ta, quan trọng hơn chính là, ta là đại lão Nguyên Anh cảnh! Bọn họ cũng không gây thương tổn được ta!

Vương Khả rất tự tin nói.

Chúng tà ma:

“. . .

Giờ khắc này, mọi người nửa tin nửa ngờ đối với Vương Khả.

- Ngươi nói, ngươi đứng ở nơi đó cho Chu Yếm đánh, hắn cũng không đánh nổi ngươi?

Đồng An An cau mày nói.

Đồng An An biết rõ, Chu Yếm là Tiên Thiên cảnh đỉnh phong, thực lực kia cũng rất mạnh, coi như người mới vào Kim Đan cảnh đứng ở nơi đó cho hắn đánh, cũng không có khả năng không nhúc nhích. Vương Khả thật sự là Tiên Thiên cảnh nho nhỏ sao?

- Đúng vậy, nếu không, ngươi cũng thử xem?

Vương Khả vừa cười vừa nói.

Đồng An An:

“. . .

Ta chỉ muốn tìm sơ hở bên trong lời nói của ngươi lật tẩy ngươi, ngươi, ngươi cũng quá phối hợp đi? Cho ta đánh? Thật hay giả?

- Đến đi, thử xem! Đánh ta một quyền!

Vương Khả đi ra phía trước.

Vừa rồi miệng lưỡi Vương Khả dẻo quẹo, nhưng nhiều khi, ngươi không lấy ra một hút đồ thật, chỉ dựa vào nói phét, thì vẫn chưa đủ. Đám người này cùng nhau động thủ, động đao kiếm, sợ rằng bản thân sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí có khả năng bại lộ Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, nhưng chỉ cần hù sợ một người như vậy là đủ rồi.

Vương Khả lấy hết can đảm đi tới trước mặt Đồng An An.

Không nên, chúng ta tới để bắt ngươi, giết ngươi, nào có chuyện người bị đánh chủ động đưa đến cho người ta đánh? Động tác quỷ dị của Vương Khả, khiến Đồng An An không tự chủ được lùi lại một bước.

- Đừng sợ, ta không lừa tiền ngươi, không có khả năng một quyền đánh ngươi, nếu ta nằm xuống sẽ trả ngươi tiền, nào, ta cho ngươi đánh! Không có việc gì! Tất cả mọi người đều là đệ tử Ma Giáo, ta còn để ý một hai quyền này của ngươi sao?

Vương Khả nắm tay Đồng An An lên, muốn đánh lên lồng ngực của mình.

Chúng tà ma:

“. . .

Không đúng, kịch bản không phải như thế, không phải ngươi nên bị dọa cho quỳ xuống cầu xin tha thứ sao? Ngươi làm cái gì vậy? Có thể nghiêm túc một chút hay không? Chúng ta đang đánh cướp đấy!

- Vương Khả, ngươi không được qua đây!

Đồng An An rụt quả đấm lại.

- Làm gì vậy? Các ngươi thật sự bị Chu Yếm dọa sợ rồi sao? Cho rằng ta là Tiên Thiên cảnh? Ta đã nói với ngươi rồi, ta là đại lão Nguyên Anh cảnh, đừng sợ, đến đi, dùng sức đánh! Đánh một quyền, ngươi sẽ biết!

Vương Khả thật thà khuyên nhủ.

Chúng tà ma:

“. . .

Vương Khả càng như thế, mọi người càng khẩn trương, giống như, giống như không đúng, chẳng lẽ Chu Yếm thật sự gạt chúng ta?

- Được, được, Vương, Vương huynh đệ, vậy thì đắc tội, ta đánh một quyền thử xem!

Đồng An An trầm giọng nói với Vương Khả.

Đồng An An không có phát hiện, giờ phút này ngữ khí đối với Vương Khả cũng khách khí đi không ít, lần thứ hai gọi là 'Vương huynh đệ'.

- Ai, vậy mới đúng chứ, cứ đánh đi, dùng hết toàn lực ấy, đừng lặp đi lặp lại, ta cũng cần thể diện!

Vương Khả gật đầu nói.

Đồng An An:

“. . .

Cái trán Đồng An An toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, cảm giác, hôm nay đá trúng cục sắt rồi.

Ảo giác, nhất định là ảo giác, ta dồn sức một quyền đánh nát hắn.

Đồng An An tiến lên trước một bước, dữ tợn đánh ra một quyền.

- Oanh!

Một quyền cực mạnh, dư âm gió mạnh khiến hạt cát văng khắp nơi. Ép cho đám người liên tiếp lui về phía sau.

Lấy Vương Khả, Đồng An An làm trung tâm, một cái hố cát bán kính ba trượng xuất hiện, vừa nhìn đã biết uy lực một quyền vừa rồi khủng bố đến mức nào.

Nhưng Vương Khả vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích tí nào. Một chút cảm giác bị thương cũng không có.

Nắm đấm của Đồng An An còn dán ở trên lồng ngực Vương Khả, hắn trừng to mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Khả.

Sao, làm sao có thể?

Đồng An An có chút hoài nghi mình, không đúng, bản thân là Kim Đan cảnh cao giai, một quyền mạnh như vậy, ngay cả người mới bước vào Nguyên Anh cảnh cũng cũng phải giảm bớt lực mới có thể đứng vững.

Nhưng Vương Khả lại không nhúc nhích tí nào?

Vương Khả thu hồi nắm đấm, quần áo bị đánh thủng, nhưng thịt bên trong lỗ thủng vẫn trắng như tuyết, ngay cả một dấu chấm hồng cũng đều không có.

Điều, điều này sao có thể? Chuyện này không đúng?

Vương Khả là Tiên Thiên cảnh nho nhỏ ư? Nếu là Tiên Thiên cảnh nho nhỏ, đã sớm bị ta đánh chết rồi!

- Đại lão Nguyên Anh cảnh? Kim bài nằm vùng?

Đồng An An tự nói, mồ hôi lạnh toàn thân đổ như thác.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️