Vương Khả nói rất tự nhiên.
Chúng tà ma:
“. . .
Vừa rồi?
- Vương Khả, ngươi đang lừa gạt ai đấy? Tại sao vừa rồi Ma Tôn lại ở chỗ này? Ngươi muốn dọa chúng ta sao?
Chu Yếm lạnh lùng nói.
Đồng An An cũng híp mắt nhìn về phía Vương Khả, tên Vương Khả này sắp chết đến nơi, còn muốn gạt chúng ta?
- Hù dọa? Vì cái gì ta phải hù dọa các ngươi? Các ngươi không phát hiện bãi biển này có gì thay đổi sao?
Vương Khả hỏi ngược lại.
Vương Khả cũng không xác định được lúc trước bãi biển này có rắn hay không, nhưng trước đó mọi người đều nói có, tạm thời Vương Khả dùng chuyện này thăm dò một lần.
- Nơi này? Đây chính là một cái bãi biển bình thường, có thay đổi gì? Vương Khả, ngươi cố làm ra vẻ huyền bí cũng vô dụng!
Chu Yếm trợn mắt nói.
Nhưng đám tà ma lại biến sắc.
- Không đúng, rắn đâu?
Nam đổ thánh kinh ngạc nhìn bốn phía.
- Đúng vậy, rắn đâu? Trước đó nơi này toàn là rắn, chất thành núi thành biển đâu rồi?
Lại một tên tà ma kinh ngạc nói.
- Không thấy, biến mất sạch rồi? Chỉ có một ít mùi thối, còn rắn đều không thấy?
Chúng tà ma nghi hoặc.
Trong lòng Vương Khả cũng sững sờ, lúc trước nơi này thật sự có rắn sao? Quá tốt rồi!
- Vương Khả, rắn độc trên bãi cát đã đi đâu rồi?
Đồng An An trầm giọng nói.
- Đương nhiên là bị Ma Tôn thanh trừ, Ma Tôn nói cho ta biết, đã đuổi hết rắn độc ở xung quanh, mới bảo ta tới!
Vương Khả tự nhiên nói.
- Đánh rắm, tại sao Ma Tôn phải giúp ngươi? Ma Tôn căn bản không ở Thần Long đảo!
Chu Yếm tức giận nói.
Chu Yếm cảm giác Vương Khả đang gạt mọi người, thế nhưng bản thân chứng minh như thế nào đây?
- Chu Yếm, ta và ngươi cũng tính là bạn cũ lâu năm, lại không thù không oán, ngươi cứ kêu kêu gào gào như vậy, là muốn nhờ vả ta hay là không. . . !
Vương Khả thở dài nói.
- Nhờ vả? Tại sao ta muốn nhờ vả?
Chu Yếm sững sờ.
Vương Khả có ý gì đây?
- Ngươi muốn hạ thấp ta, sau đó dẫn đám người Đồng đàn chủ mạo phạm ta ư? Ta là người tương đối coi trọng tiền, nhưng ta coi thường chút tiền trên người bọn họ! Ta không đành lòng lừa bịp tiền của bọn hắn!
Vương Khả lắc đầu.
- Ngươi nói cho rõ ràng! Ta giúp ngươi hạ thấp mình lúc nào?
Chu Yếm tức giận nói.
- Chu Yếm, ngươi đừng lắm miệng, ta còn chưa có hỏi xong, ngươi đã ngắt lời! Vương Khả, ngươi nói vừa rồi Ma Tôn ở đây, ngươi cảm thấy ta có tin hay không? Dựa vào ngươi? Một tiểu tu chân giả vừa mới bước vào Ma Giáo, cũng có tư cách nói chuyện với Ma Tôn ư? Ngươi lừa gạt ai đấy?
Đồng An An cười lạnh không tin nói.
- Được rồi, dù sao vừa rồi Ma Tôn cũng cho phép! Ta không giả bộ nữa! Ta ngả bài!
Vương Khả lắc đầu thở dài nói.
Đồng An An sững sờ, ngả bài?
Chu Yếm và đám tà ma kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả, Vương Khả muốn ngả bài gì?
Vương Khả nhìn đám người, hít sâu một cái nói:
- Ta là đại lão Nguyên Anh cảnh!
Chu Yếm:
“. . .
Đồng An An:
“. . .
Chúng tà ma:
“. . .
Nguyên Anh cảnh? Còn là đại lão?
Làm như chúng ta chưa thấy qua Nguyên Anh cảnh ấy, có Nguyên Anh cảnh nào xốc nổi giống như ngươi không? Còn đại lão Nguyên Anh cảnh?
- Những năm này, ta cố ý che giấu tu vi, lộ ra ta rất nhỏ yếu, giúp Ma Tôn làm một chút chuyện không thể để lộ ra ngoài, nhìn như ta là tiểu Tiên Thiên cảnh, nhưng ta là kim bài nằm vùng! Nằm vùng ở trong các ngươi, xem đến cùng có ai có dị tâm đối với Ma Giáo, xem có ai làm chuyện gây nguy hại cho Ma Giáo không!
Vương Khả chỉ đám người trịnh trọng nói.
Chúng tà ma:
“. . .
Kim bài nằm vùng? Ma Tôn phái ra, nằm vùng ở Ma Giáo?
Không phải nằm vùng đều nằm ở môn phái chính đạo sao? Có ai lại nằm vùng ở chính nhà mình như ngươi chứ?
- Vương Khả, ngươi đánh rắm, ngươi chính là một tên tiểu Tiên Thiên cảnh, ngươi căn bản không phải là Nguyên Anh cảnh!