Trương Chính Đạo phân tích.
- Không phải, ta ở trong10 năm này, một mực bị vận rủi quấn thân, ta lo lắng mang theo sẽ liên lụy bọn hắn, cho nên phân phát an trí bọn hắn rồi!
Vương Khả giải thích.
Trương Chính Đạo:
- ...
10 năm trước, Vương Khả bị vận rủi quấn thân, Trương Chính Đạo cũng biết, chỉ là qua 10 năm, xém chút bị quên mất, bây giờ nghe Vương Khả nhắc, để Trương Chính Đạo cảm giác nguy cơ ập tới.
- Ngươi mang theo bọn họ, sẽ liên lụy bọn họ, vậy mang theo ta, không sợ liên lụy ta sao? Vương huynh, ta cũng là bằng hữu của ngươi, ngươi không thể hại ta!
Trương Chính Đạo buồn bực nói.
- Ngươi da dày, chịu đựng được, không có việc gì!
Vương Khả giải thích nói.
- Đánh rắm! Vương Khả, ngươi nhanh cách ta xa một chút, đưa ta đến bên người đám đệ tử Vương gia kia, ta không đi cùng ngươi, ta không muốn đi cùng với ngươi!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
Có thể tưởng tượng, ở ngoại giới Nhiếp gia khẳng định đang truy quét, Trương Chính Đạo cũng không ngốc, bản thân không quen địa hình nơi này, tự nhiên không dám chạy trốn một mình, nhất định phải để Vương Khả đưa mình tới địa phương an toàn.
- Đi? Ngươi không cần nghĩ, ngươi không muốn mệnh căn của mình sao?
Vương Khả trừng mắt.
- Ách!
Trương Chính Đạo tịt ngòi rồi.
Cái quạt xếp kia còn ở trên người Vương Khả, gia hỏa này không thấy thỏ là không chịu thả ưng, không vào Thiên Lang Tông, hắn là sẽ không trả lại cho mình.
- Hừ!
Trương Chính Đạo chỉ có thể tức giận ngồi ở một bên nhận mệnh.
- Mệnh căn tử gì?
Bỗng nhiên một thanh âm vang lên ở bên cạnh.
Vương Khả và Trương Chính Đạo nhìn qua, chỉ thấy U Nguyệt công chúa đã chữa thương điều tức xong.
- U Nguyệt công chúa, ngươi đã tỉnh, thương thế của ngươi như thế nào rồi?
Vương Khả hỏi.
U Nguyệt công chúa dáng người cao gầy, ngực nở mông cong, tóc dài che lại dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là hai người minh bạch, tóc dài che lấp còn có một vết sẹo do đao gây ra.
- Lực lượng Nhuyễn Cân Tán đã khu trừ, chỉ là bản thân ta bị hạ cấm chế, không dùng được quá nhiều chân nguyên, vòng tay trữ vật cũng mở không ra! Chỉ có thể sử dụng túi trữ vật cấp thấp trên người.
U Nguyệt công chúa khổ sở nói.
- Không sao, đến Thiên Lang Tông, Thiên Lang Tông Chủ sẽ giúp ngươi cởi bỏ cấm chế!
Trương Chính Đạo nói.
- Ân!
Trong mắt U Nguyệt công chúa lóe lên vẻ chờ mong.
- Lần này may mà được hai vị cứu giúp, U Nguyệt vô cùng cảm kích! Không biết vì sao hai vị biết được ta bị cầm tù?
U Nguyệt công chúa hiếu kỳ hỏi.
Vương Khả còn chưa mở miệng, Trương Chính Đạo đã đoạt công.
- U Nguyệt công chúa, lần này ngươi là phải đa tạ ta, tin tức của ngươi là ta phát hiện, Vương Khả chỉ là vật làm nền, ta mới là chủ mưu, à không, ta làm chủ. Ta mới là mấu chốt cứu ngươi, lúc trước ta bắt được một đệ tử Nhiếp gia, tên Nhiếp Phong, từ trong miệng hắn biết được ngươi bị cầm tù, ta mới nể tình mời Vương Khả gia nhập đội ngũ cứu viện, ta...
Trương Chính Đạo thao thao bất tuyệt nói.
Vương Khả không có nhiều lời, bởi vì Trương Chính Đạo ba hoa như thế nào công vô dụng, công lao của mình, U Nguyệt công chúa tự nhiên nhìn ra.
- Nguyên lai là Trương tiên sinh phát hiện được tung tích của ta, Vương gia chủ bày mưu mới cứu được ta, Vương gia chủ thật lợi hại! Đa tạ Vương gia chủ!
U Nguyệt công chúa cảm thán nói.
Khuôn mặt của Trương Chính Đạo cứng lại, dựa vào cái gì, ta nói hồi lâu, nhưng ngươi lại khen Vương Khả? Bởi vì Vương Khả đẹp trai hơn ta một chút sao? Phi! Ta có điểm nào kém hắn?
- Không có gì!
Vương Khả cười nói.
Toàn bộ công lao bị Vương Khả đoạt đi, sắc mặt của Trương Chính Đạo không được tốt lắm.
- Đúng rồi, Vương Khả, Nhiếp Phong kia là ta bắt được, ngươi nhanh trả ngọc bội của hắn cho ta! Mẹ nó, trên người của hắn chỉ có tấm ngọc bội kia là đáng tiền, ngươi còn đoạt đi! Ngươi nghèo đến điên rồi sao! Nhanh trả cho ta!
Trương Chính Đạo tức giận nói.
- Tấm ngọc bội của Nhiếp Phong? Không ở trên người ta!
Trương Chính Đạo lắc đầu.
- Không ở trên người ngươi, vậy ở đâu?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Hiện tại hẳn là ở Chu Tiên Trấn, bất quá lát nữa hẳn sẽ tới nơi này!
Vương Khả giải thích.
Trương Chính Đạo:
- ...
U Nguyệt công chúa:
- ...
Ngọc bội còn có thể tự mình trở về?