Chu Hồng Y khẳng định gật đầu một cái.
- Ta thực sự vượt qua? Ta không có ăn thịt người?
Nhiếp Thanh Thanh lộ ra vẻ mừng như điên.
- Không có!
Vẻ mặt Chu Hồng Y đắng chát.
Năm đó, bản thân hại cả nhà Nhiếp Thanh Thanh, bị ma tính phát tác đẩy ngã, không thể tự chủ, Thanh nhi còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng tại sao bây giờ Thanh nhi nhập ma không có ăn thịt người?
Kết thúc! Chu Hồng Y cảm giác, bản thân ở trước mặt Nhiếp Thanh Thanh, càng ngày càng không ngốc đầu lên được.
- Vương Khả, ngươi giúp ta từ bỏ?
Nhiếp Thanh Thanh không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Khả.
- Đây chỉ là một lần, lần sau ngươi lại lên cơn nghiện, ngươi mời Chu đường chủ tiếp tục giúp ngươi!
Vương Khả gật đầu một cái.
- Ta không ăn người, ta không ăn người!
Nhiếp Thanh Thanh vừa khóc vừa cười.
- Đúng vậy!
Chu Hồng Y khổ sở nói.
- Ngươi, về sau cũng không cho phép ăn thịt người!
Bỗng nhiên Nhiếp Thanh Thanh nhìn về phía Chu Hồng Y.
Chu Hồng Y:
“. . .
- Được, nghe lời nàng, ta cái gì cũng nghe lời nàng!
Chu Hồng Y lập tức gật đầu một cái.
- Ngươi ra ngoài đi, ta có lời muốn nói với Vương Khả, không cho phép nghe lén!
Nhiếp Thanh Thanh lập tức nói.
Chu Hồng Y:
“. . .
Mẹ nó, tại sao ta lại thành người ngoài rồi?
Chu Hồng Y hung hăng trợn mắt nhìn Vương Khả, cuối cùng vẫn đi ra. Nhiếp Thanh Thanh lại lật tay dùng chân nguyên kết giới bao vây hai người, để tránh tiết lộ thanh âm.
- Vương Khả, lần này đa tạ ngươi!
Nhiếp Thanh Thanh cảm kích nói.
- Không có gì, Nhiếp điện chủ, bây giờ ngươi có thể mang ta về Thiên Lang Tông chưa?
Vương Khả mong đợi nói.
Nhiếp Thanh Thanh cười khổ nói:
- Ta không trở về được! Ta là tà ma! Coi như ta không ăn thịt người, chính đạo cũng sẽ không chấp nhận ta! Hiện tại ta chính là một dị loại!
Vương Khả nhíu mày trầm tư, lắc đầu:
- Ta lại cảm thấy, trên đời này khẳng định còn có người giống như ngươi!
- Hả?
Nhiếp Thanh Thanh khó hiểu nói.
- Phương pháp vừa rồi của chúng ta cũng không khó! Nhiều năm như vậy, không có bất kỳ tà ma nào dùng qua sao? Ta phỏng đoán, khẳng định có, ngươi cũng đừng hối hận, ta phỏng đoán, ngươi cũng có đồng loại, chớ nóng vội, chậm rãi tìm đi!
Vương Khả khuyên nhủ.
Nhiếp Thanh Thanh nhíu mày trầm tư một chút, cuối cùng gật đầu:
- Được!
- Nhiếp điện chủ, ngươi không quay về ư? Vậy ta phải làm sao? Ta ở trong này rất nguy hiểm!
Vương Khả cười khổ nói.
- Ta không đi được, Chu Hồng Y cũng không có khả năng để cho ta đi, thế nhưng, ta có thể cho ngươi rời đi!
Nhiếp Thanh Thanh nói.
- Hả?
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.
- Đúng rồi, Chu Hồng Y nói, lúc trước ngươi bị rắn độc cắn vẫn bình yên? Thật sự có việc này sao?
Nhiếp Thanh Thanh cau mày nói.
- À, cái này, cái này . . . !
Vương Khả lúng túng.
Bản thân phải giải thích chuyện này thế nào? Đây chính là bí mật của ta.
- Ta sẽ không tìm hiểu bí mật của ngươi, ta chỉ cần xác định ngươi không sợ rắn cắn là được!
Nhiếp Thanh Thanh nói.
- Không sai, ta không sợ rắn cắn!
Vương Khả lập tức gật đầu một cái.
- Ta nghe Chu Hồng Y nói, ba mặt Thần Long đảo đều có tà ma trông coi, chỉ có mặt phía bắc là không có, mặt phía bắc là một cái hang rắn to lớn, có vô số rắn độc ở! Ngươi từ mặt phía bắc trốn đi!
Nhiếp Thanh Thanh trịnh trọng nói.
- Mặt phía bắc, hang rắn?
Vương Khả sững sờ.
- Đợi chút nữa nghe ta!
Nhiếp Thanh Thanh trịnh trọng nói.
Vương Khả mịt mờ gật đầu một cái, Nhiếp Thanh Thanh thu hồi chân nguyên kết giới, rất nhanh lại gọi Chu Hồng Y tới.
- Thanh nhi, ngươi nói cái gì? Vương Khả muốn đi mặt phía bắc Thần Long đảo?
Chu Hồng Y cau mày nói.
- Không sai, không phải ngươi đã nói với ta? Phía bắc Thần Long đảo là Xà Quật, có một cái Xà Vương động, trong động có Thần Long Lệnh do Ma Tôn đặt sao?
Nhiếp Thanh Thanh nhìn về phía Chu Hồng Y.
- Không sai, đó là do Ma Tôn đặt, hơn nữa còn đạt thành hiệp ước với Xà Vương phía bắc, Xà Vương trông coi Thần Long Lệnh, cổ vũ đệ tử Ma Giáo tiến đến tìm kiếm, phàm là đệ tử Ma Giáo tìm được Thần Long Lệnh, cho phép hắn tự mở một đà, làm Thần Long đà chủ, có thể thu môn đồ khắp nơi, thu nạp đệ tử Ma Giáo hiệu trung!
Chu Hồng Y nói.
- Vương Khả muốn đi tìm Thần Long Lệnh!
Nhiếp Thanh Thanh giải thích nói.
- Vương Khả? Tìm Thần Long Lệnh? Dựa vào chuyện hắn không sợ bị rắn cắn? Hắn tự tìm chết à, thực lực Xà Vương mạnh mẽ, ít nhất cũng là Kim Đan cảnh đỉnh phong, nhiều năm trôi qua, nói không chừng thực lực đã đạt tới Nguyên Anh cảnh? Lại nói, dưới trướng Xà Vương, còn có mười sáu đại xà! Vương Khả đi qua, sẽ bị ăn đến mức ngay cả xương cốt cũng không còn!
Chu Hồng Y kinh ngạc nói.
- Ta đồng ý, ngươi nói ngươi có đồng ý hay không!
Nhiếp Thanh Thanh xụ mặt.
Nhiếp Thanh Thanh xụ mặt, Chu Hồng Y lập tức hoảng sợ.
- Được, được, nàng nói cái gì, chính là cái đó!
Chu Hồng Y khổ sở nói.
Vương Khả đứng ở bên cạnh nghe Chu Hồng Y nói, trong lòng cũng giật mình, thế nhưng, Vương Khả cũng không có để ý, bởi vì Nhiếp Thanh Thanh không chờ mong bản thân đi tìm cái gì mà Thần Long Lệnh, mà chỉ muốn tìm cho mình một cái cớ rời đi.
Tìm Thần Long Lệnh? Ai muốn thì người đó tìm, ta khẳng định không đi!
- Ngươi lựa chọn một chiếc Chướng Hải thuyền cho hắn! Để tránh gặp phải chuyện bất ngờ!
Nhiếp Thanh Thanh nói.
- Chướng Hải thuyền?
Vương Khả nghi ngờ nói.
- Trong Chướng Hải có sương độc ngăn trở, còn có một số yêu thú mạnh mẽ, cho dù là cường giả Kim Đan cảnh cũng không dám đi loạn ở Chướng Hải, nhưng may mà yêu thú trong Chướng Hải đều có địa bàn của riêng mình, hơn nữa bên trên Chướng Hải thuyền của Ma Giáo, có bản đồ hàng hải, có thể né qua tất cả nguy hiểm, đi theo hải đồ sẽ không có vấn đề!
Nhiếp Thanh Thanh giải thích nói.
Trong nháy mắt Vương Khả đã hiểu dụng ý của Nhiếp Thanh Thanh.
Bản thân mang theo Chướng Hải thuyền rời đi từ mặt phía bắc Thần Long đảo. Không cần phải để ý đến cái gì mà Xà Vương với cả Thần Long Lệnh.
- Tốt, đa tạ Nhiếp đường chủ!
Vương Khả gật đầu một cái.
- Tiểu tử, ngươi thật muốn đi?
Chu Hồng Y kinh ngạc nói.
- Ta muốn trở thành đà chủ Ma Giáo! Từ nhỏ ta đã mơ ước làm quan! Hiện tại có cơ hội, đương nhiên ta sẽ không buông tha!
Vương Khả thuận thế nói.
- Mộng tưởng trở thành đà chủ, vậy cũng phải có mệnh đi cầm, bộ dạng này của ngươi, đi qua không phải chịu chết à?
Chu Hồng Y cổ quái nói.
- Nếu làm người không có mộng tưởng, thì có gì khác với cá ướp muối?
Vương Khả kiên quyết nói.
Chu Hồng Y:
“. . .