Thần Long đảo! Hành cung Chu Hồng Y!
- Gào!
Nhiếp Thanh Thanh phát ra tiếng gào rú rung trời, sát khí dữ tợn bay thẳng đến chỗ Vương Khả, cặp mắt đỏ bừng, giống như muốn ăn hắn.
Tiếng thú hống mạnh mẽ, kèm theo khí thế hung ác kinh khủng, thổi cho tóc Vương Khả bay tán loạn.
Lòng bàn tay Vương Khả đầy mồ hôi lạnh, Nguyên Anh cảnh quá kinh khủng, tiếng thú gần này cũng có thể đánh thẳng vào tâm linh mình?
- Nhanh lên, thất thần cái gì nữa?
Chu Hồng Y trợn mắt nói với Vương Khả.
Chu Hồng Y thấy Nhiếp Thanh Thanh đau khổ gần như phát điên, thì cực kỳ khó chịu, vậy mà kẻ khởi xướng Vương Khả, lại sững sờ đứng ở nơi đó thưởng thức, ngươi chưa thấy người khác nhập ma sao?
- À, đến đây!
Vương Khả lập tức lấy ra một hộp chân nguyên huyết đưa tới.
Máu người? Cái này đối với tà ma mà nói có lực hấp dẫn cực lớn, đối với tà ma tiếp nhận tẩy lễ nhập ma, càng thêm trí mạng.
- A ô!
Chỉ thấy, Nhiếp Thanh Thanh mở cái miệng rộng, răng nanh đâm vào trong đó.
- Chậm một chút, suýt chút cắn vào tay của ta!
Vương Khả lập tức rút lui.
Chu Hồng Y trừng mắt nhìn Vương Khả.
Chỉ thấy, mắt Nhiếp Thanh Thanh đỏ hồng, hút mạnh một cái. Trong nháy mắt hút được máu người, Nhiếp Thanh Thanh đang cuồng bạo chợt im lặng lại không ít.
Trong nháy mắt hộp chân nguyên huyết kia bị hút không còn một mống.
- Chi chi c-k-í-t..t...t!
Thời điểm răng nanh không hút được gì nữa, Nhiếp Thanh Thanh lại trở nên tức giận.
- Không được? Lễ nhập ma đều phải dùng mạng người đến lấp, cho dù có người một nửa chân nguyên huyết cũng không đủ, nhất định phải chết người, không đủ, không đủ!
Sắc mặt Chu Hồng Y trở nên khó coi nói.
- Đúng lúc ta vẫn còn, đừng nóng vội!
Vương Khả kêu lên.
Vừa nói, Vương Khả vừa lấy ra một hộp chân nguyên huyết.
- A ô!
Nhiếp Thanh Thanh tiếp tục uống.
- Hả? Chân nguyên huyết? Cái này ở Ma Giáo chính là đồ tốt, làm sao ngươi có hai hộp?
Chu Hồng Y ngạc nhiên nói.
Không phải Vương Khả vừa mới gia nhập Ma Giáo sao? Ở đâu ra nhiều như thế? Đối với đệ tử Ma Giáo mà nói, chân nguyên huyết còn trân quý hơn linh thạch, ai cũng sẽ không bán!
- À, mấy ngày nay đánh bạc với bọn hắn, vận may không tệ!
Vương Khả cười nói.
- Đánh bạc? Bọn họ là một đám già đời, ngươi còn có thể thắng sao?
Chu Hồng Y không tin.
- Vận may, vận may!
Vương Khả lắc đầu.
- Chi chi c-k-í-t..t...t!
Lại một hộp chân nguyên huyết bị hút sạch.
- Vô dụng, hai phần chân nguyên huyết này, tương đương với lượng máu của một người, nếu như là bình thường, thì lễ nhập ma đã kết thúc, thế nhưng. . . !
Chu Hồng Y cau mày nói.
- Gào!
Nhiếp Thanh Thanh rít lên một tiếng, hiển nhiên vẫn đang nghiện ăn thịt người.
Vương Khả sầm mặt lại, nhỏ giọng thì thầm:
- Ma cái gì? Đây là bệnh tâm thần thì có? Người không chết sẽ không ngừng lại? Cái này còn không phải biến thái sao?
- Ngươi nói cái gì?
Chu Hồng Y nhíu mày nhìn về phía Vương Khả.
- Không có gì, ta là nói, vừa vặn ta còn có chân nguyên huyết, tiếp tục!
Vẻ mặt Vương Khả lập tức nghiêm lại.
- Ngươi vẫn còn?
Chu Hồng Y kinh ngạc nói.
Chỉ thấy, Vương Khả lại lấy ra một hộp chân nguyên huyết.
Nhiếp Thanh Thanh thần chí không rõ, mặt mũi tràn đầy hung tính hút máu lần thứ hai.
Rất nhanh hộp thứ ba cũng bị uống cạn sạch, Nhiếp Thanh Thanh vẫn không có thanh tỉnh.
- Tiếp tục, vừa vặn ta còn hộp thứ tư!
Vương Khả tiếo tục lấy ra một hộp.
Chu Hồng Y:
“. . .
- Không có việc gì, vừa vặn ta còn hộp thứ năm!
Chu Hồng Y:
“. . .
- Vừa vặn ta còn hộp thứ sáu!
. ..
. ..
- Yên tâm, vừa vặn ta còn hộp thứ hai trăm linh một! Ngươi xem, hình như cảm xúc của nàng khá hơn một chút rồi thì phải!
Vương Khả hưng phấn nói.
Chu Hồng Y:
“. . .
Mẹ nó, tiểu tử này lấy ở đâu ra nhiều chân nguyên huyết như vậy? Ngươi trộm kho máu Thần Long đảo sao?
Hai trăm hộp, hai trăm hộp đấy, chính mình cũng không có hai trăm hộp, hắn làm sao móc ra được?
Cảm xúc của Thanh nhi có khá hơn chút nào không?
Chu Hồng Y theo Vương Khả chỉ, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Nhiếp Thanh Thanh đã không còn hung thần ác sát như trước nữa, mà là con mắt lật qua lật lại, giống như không chịu nổi nữa.
- Đây là nàng uống no rồi! Hơn hai trăm phần, cũng may Thanh nhi có tu vi Nguyên Anh cảnh, bằng không đã sớm uống no chết rồi!
Chu Hồng Y trừng mắt nhìn Vương Khả.
Đúng là Nhiếp Thanh Thanh không uống nổi nữa, nhưng bản năng ma tính còn đang thúc đẩy nàng uống máu người. Ma tính không có cảm giác chết người, bản năng dục vọng của ma tính chính là hút máu.
- Yên tâm, vừa vặn ta còn có hộp thứ hai trăm linh hai!
Vương Khả lại lấy ra một hộp chân nguyên huyết.
Chu Hồng Y trừng mắt nhìn Vương Khả. Vừa vặn? Con mẹ nó, ngươi vừa vặn hai trăm lần, ngươi còn có thể vừa vặn nữa sao? Cái này gọi là vừa vặn sao? Tiểu tử này có chút kỳ dị?
- Ùng ục ục!
Nhiếp Thanh Thanh uống máu rất chậm, thời gian dần trôi qua đã không còn sức lực nữa. Đương nhiên, đổi lại là người khác đã sớm không chịu được. Hơn hai trăm phần đấy, làm sao cái bụng chứa nổi?
Khó khăn lăm Nhiếp Thanh Thanh mới uống xong hộp chân nguyên huyết này.
- Nấc!
Nhiếp Thanh Thanh ợ một cái, không còn hung tính như lúc trước nữa, vẻ mặt sống sót sau tai nạn. Giống như đang nghĩ rốt cục cũng uống xong.
Vương Khả biết rõ, đây không phải là ý nghĩ của Nhiếp Thanh Thanh, đây là ma tính nàng cho phép, hoặc là nói phần ma chủng kia sinh ra cảm giác hòa hợp với linh hồn ý thức nàng.
Vương Khả mơ hồ cảm giác cái ma chủng kia như đang nói, nghiệp chướng, hình như trong trí nhớ truyền lại, không phải như này, tại sao phải uống nhiều như vậy? Xong chưa?
Chưa xong!
Vương Khả vừa vặn móc ra hộp chân nguyên huyết thứ hai trăm linh ba đưa tới.
Nhìn thấy phần chân nguyên huyết này, bỗng nhiên con ngươi Nhiếp Thanh Thanh mở to, hai mắt lật một cái, bất tỉnh.
- Thanh nhi, Thanh nhi, nàng tỉnh lại đi, nàng sao vậy?
Chu Hồng Y lo lắng kêu.
Vương Khả thấy Nhiếp Thanh Thanh bất tỉnh thì cũng bối rối. Lo lắng Chu Hồng Y trách tội, nên lập tức thu phần chân nguyên huyết kia vào.
- Sao, thế nào?
Vương Khả nhỏ giọng hỏi.
Chu Hồng Y kiểm tra một hồi, lúc này mới cau mày nói:
- Thanh nhi uống quá nhiều chân nguyên huyết, năng lượng trong chân nguyên quá mức khổng lồ, tràn đầy thể nội Thanh nhi, đạt đến cực hạn, Thanh nhi có chút không chịu nổi, ta giúp nàng hóa giải một lần!
Tay Chu Hồng Y dán lên sau lưng Nhiếp Thanh Thanh, chỉ thấy trên đầu Nhiếp Thanh Thanh toát ra từng làn sương mù, sương mù rất nhiều, đến mức toàn bộ đại điện đều trở nên ướt át.
Qua một hồi lâu, Nhiếp Thanh Thanh mới yếu ớt tỉnh lại.
- Thanh nhi, nàng đã tỉnh? Bây giờ thấy thế nào?
Chu Hồng Y lo lắng nói.
Con ngươi Nhiếp Thanh Thanh chậm rãi khôi phục thần trí, không còn cuồng bạo như trước, nàng nhìn bốn phía đại điện một chút, cách đó không xa là hơn hai trăm hộp ngọc trống rỗng, hình như bản thân đã vượt qua lễ nhập ma.
- Ta? Ta vượt qua lễ nhập ma?
Nhiếp Thanh Thanh khó tin nói.