Bất Diệt Thần Vương

Chương 184: Như thế nào ma? (3)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ta cảm thấy, cái rãnh ngăn cách khiến chính đạo, ma đạo không thể cùng tồn tại chính là ma muốn ăn thịt người! Nếu như, ma không ăn thịt người! Vậy cũng không có chuyện chính ma phân chia! Dù sao, chính đạo cũng có người xấu, ma đạo cũng có người tốt!

- Làm sao ma có thể không ăn thịt người chứ?

Nhiếp Thanh Thanh lắc đầu.

- Ăn thịt người, chỉ là một loại nghiện? Các ngươi không từ bỏ được cái nghiện của bản thân sao?

Vương Khả hỏi.

- Từ bỏ? Làm sao từ bỏ? Chúng ta sẽ càng ngày càng không cách nào khống chế bản thân! Đây chính là ma tính! Ngươi cho rằng ta muốn trở thành ma sao?

Mắt Nhiếp Thanh Thanh đỏ lên.

- Ta có một ý tưởng, không biết ngươi có nguyện ý thử một lần hay không?

Vương Khả nhìn về phía Nhiếp Thanh Thanh.

- Ngươi?

Nhiếp Thanh Thanh không tin.

- Thử xem, ta đã từng thấy qua ở trên ti vi!

Vương Khả nói.

- Ti vi?

Nhiếp Thanh Thanh khó hiểu nói.

- À, dù sao cũng có một biện pháp, ngươi có nguyện ý thử hay không?

Vương Khả lập tức nói.

Nhiếp Thanh Thanh không tin Vương Khả, vừa rồi ngươi ngay cả cái gì là ma cũng không biết, giờ còn nói khoác có thể giúp ta từ bỏ cơn nghiện ăn thịt người? Ngươi nói đùa gì vậy?

Nhưng mặc kệ như thế nào, chỉ cần có một tia hi vọng, Nhiếp Thanh Thanh đều nguyện ý thử.

- Ngươi nói đi, thử như nào?

Nhiếp Thanh Thanh cau mày nói.

- Thời điểm ngươi lên cơn nghiện, trói ngươi lại, không cho ngươi phát tác, không cho ngươi ăn thịt người! Sau đó, tìm chút vật tương tự, để ngươi ăn, khiến ngươi từ nghiện ăn thịt người, đổi thành nghiện những vật khác!

Vương Khả nói.

- Không thể nào, chuyện này không thể nào làm được!

Nhiếp Thanh Thanh không tin nói.

- Không thử một chút, làm sao biết?

Vương Khả khuyên nhủ.

Nhiếp Thanh Thanh cau mày nhìn Vương Khả, cuối cùng gật đầu một cái.

- Nhờ Chu Hồng Y trói buộc ngươi được không? Ta đây có một ít chân nguyên huyết, mặc dù là chân nguyên và máu huyết của đệ tử chính đạo, nhưng cuối cùng không có lấy mệnh người! Đây cũng là thứ mà ma tính của ngươi có thể miễn cưỡng tiếp nhận?

Vương Khả nói.

- Uống máu người?

Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt không tình nguyện.

- So sánh với việc ăn thịt người, hút máu người đến chết. Coi như đây là truyền máu cho ngươi!

Vương Khả khuyên nhủ.

Nhiếp Thanh Thanh tỏ vẻ không tình nguyện, dù sao cũng không cách vượt qua được cái cửa ải trong lòng kia. Nhưng so với ăn thịt người, cuối cùng vẫn có thể tiếp nhận chuyện này một chút.

Rất nhanh Vương Khả đã gọi Chu Hồng Y tới.

Chu Hồng Y nghe nói Nhiếp Thanh Thanh muốn uống chân nguyên huyết, từ bỏ việc nghiện ăn thịt người, cũng trợn mắt không tin, nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Nhiếp Thanh Thanh, Chu Hồng Y cũng chỉ có thể đồng ý.

Rất nhanh, Nhiếp Thanh Thanh bị Chu Hồng Y dùng xiềng xích trói lại.

- Thanh nhi, nàng không cần tự tra tấn bản thân như này!

Chu Hồng Y khó chịu nói.

- Bớt nói nhảm, Chu Hồng Y, ngươi hãy nghe cho kỹ, đợi chút nữa toàn bộ nghe Vương Khả, ngươi nếu thả ta ra ăn thịt người, ta cam đoan chuyện thứ nhất làm sau khi thanh tỉnh chính là tự sát, ta cam đoan!

Nhiếp Thanh Thanh quát lên với Chu Hồng Y.

Chu Hồng Y trở nên phiền muộn, ai bảo bản thân yêu nàng như vậy chứ, nghiệp chướng mà! Ta đường đường là đại lão Ma Giáo, lại bị một người phụ nữ quản gắt gao! Ai!

- Vương Khả, ngươi nghĩ ra chủ ý khốn kiếp gì vậy, hừ!

Chu Hồng Y chỉ có thể phát tiết lửa giận ở trên người Vương Khả.

- Chu đường chủ thứ tội, ta khuyên Nhiếp đường chủ nửa ngày, khó khăn lắm nàng mới đồng ý không tự sát!

Vương Khả lập tức giải thích nói.

Chu Hồng Y lập tức buồn bực, tức giận mà không có chỗ phát tác.

- Được rồi, Nhiếp đường chủ, bây giờ, Chu đường chủ đã trói buộc ngươi lại, ngươi không cần kiềm chế mình, triệt để phóng thích thiên tính của ngươi ra đi, à không, triệt để phóng thích ma tính của ngươi đi!

Vương Khả nói với Nhiếp Thanh Thanh.

Nhiếp Thanh Thanh cũng không áp chế bản thân nữa, chỉ thấy, hai mắt Nhiếp Thanh Thanh bỗng nhiên trở nên đỏ bừng, trong miệng mọc ra hai cái răng nanh huyết sắc, đồng thời trên lưng giống như mọc ra hai cái cánh thịt to lớn.

- Gào!

Nhiếp Thanh Thanh gào lên một tiếng, toàn bộ Thần Long đảo đều nghe được tiếng gầm giống như của hung thú, không ngừng kinh hãi nhìn về vị trí Nhiếp Thanh Thanh.

- Ta muốn ăn thịt người, ta muốn ăn thịt người, gào!

Nhiếp Thanh Thanh dữ tợn gầm to.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️