Bất Diệt Thần Vương

Chương 177: Dương mưu (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Vương Khả ở cách đó không xa kêu lên.

- Vâng, cảm ơn, cám ơn ngươi! Về sau ta sẽ không tùy hứng nữa, cám ơn ngươi tới cứu ta!

Đứa bé kêu khóc.

Đứa bé trai này chính là Thánh Tử, thật ra ban thân Thánh Tử cũng biết rõ tính tình nóng nảy của mình. Nhưng bởi vì có Ma Tôn yêu chiều, nên Thánh Tử một mực không kiêng nể, không sợ gì cả.

Thẳng đến vừa rồi, Thánh Tử mới cảm nhận được lòng người ấm lạnh.

Những tà ma kia, bình thường tôn trọng bản thân, chỉ là giả, chỉ là giả! Tại thời điểm mình sắp bị rắn độc cắn chết, không có ai, không có ai tới cứu ta! Không một ai cả! Tất cả đều là do trước kia mình bốc đồng sao?

Chỉ có người này, người đàn ông này tới cứu mình?

Thánh Tử thấy Vương Khả đến, tràn đầy cảm kích. Bất kể là ai cũng không hiểu được loại cảm kích kia, làm gì có ai ở trên đời này có thể vì ngươi vật lộn cùng tử thần? Không có ai, chỉ có hắn!

Vương Khả bơi tới gần, căn bản không kịp nhìn đứa bé là ai, chỉ biết nâng cái cằm đứa bé lên, rồi bơi vào bờ.

Bầy rắn hung mãnh tiếp tục nhào về phía Vương Khả, sau đó, sau đó . . . !

Thánh Tử cảm giác, những con rắn độc cắn mình bỗng nhiên ít đi rất nhiều.

Là người đàn ông này, là hắn giúp mình chặn lại vô số rắn độc sao? Thà bị rắn độc cắn, cũng muốn che chở cho mình?

- Cảm ơn, cám ơn ngươi!

Thánh Tử cảm động khóc.

Vương Khả bơi được một lúc, bởi vì mang theo đứa bé, cho nên, bơi rất chậm.

Đúng lúc này, khăn trùm đầu của Thánh Tử bởi vì làm bằng chất liệu đặc thù, nên đã chậm rãi hòa tan, Thánh Tử lộ ra vẻ hết sức chật vật và khóc như mưa.

Lúc Vương Khả bơi tới bên bờ, hô:

- Nhanh, kéo chúng ta lên!

Trong lòng Vương Khả cũng không chắc, lo lắng đám người Bắc đổ thần không buông tha, hiện tại cứu một đứa trẻ Ma Giáo, hi vọng các tà ma khác có thể xem ở trên mặt mũi đứa bé, giúp mình cản đám người Bắc đổ thần một lần, thuận tiện để bản thân lên bờ.

Đầu tiên quần ma cảm thấy kỳ lạ, thế mà Vương Khả có thể ở trong Vạn Xà Trì còn sống trở về, cái này không đúng.

- Vì sao chứ? Vương Khả không có bị rắn độc cắn chết? Vì cái gì mà hắn còn có thể bơi về? Dựa vào cái gì? Cái ao rắn độc này cũng là giả sao? Là Ma Giáo dùng để hù dọa đệ tử chính đạo? Kỳ thật nhảy vào cũng không có việc gì?

Chu Yếm không thể tin, chửi mắng.

Chu Yếm tức giận, đưa tay sờ xuống ao nước, bị một con rắn độc phát hiện, cắn một cái lên tay.

- A u, đau, đau, đau, nhanh nhả ra!

Chu Yếm sợ hãi kêu lên, ném con rắn độc hung mãnh lên bờ.

- Ba!

Chu Yếm ném chết con rắn độc cắn mình, thế nhưng, toàn bộ tay phải đều trúng độc, biến thành màu tím đen, sưng phồng lên.

- Khụ khụ khụ!

Thời khắc đoàn người huyên náo, sắc mặt Chu Yếm lại trở nên tím đen, lảo đảo đi đến một nơi hẻo lánh, một bên phun ra máu đen, một bên trừ độc chữa thương.

- Phốc, vì sao? Vì sao thụ thương luôn là ta? Vì sao Vương Khả bị cắn thì không sao, phốc!

Chu Yếm cố gắng trừ độc.

Lúc này quần ma cũng thấy rõ bộ dạng đứa trẻ.

- A, là Thánh Tử? Tại sao lại là Thánh Tử? Nhanh, nhanh cứu Thánh Tử!

Quần ma sợ hãi kêu lên.

Thánh Tử mà chết ở đây, tất cả mọi người ở chỗ này hôm nay đều gặp xui xẻo. Quần ma lập tức hoảng loạn.

Cũng may, Vương Khả đã kéo Thánh Tử lên bờ.

Thánh Tử không biết bơi, tu vi yếu ớt, nhưng hình như thân thể khỏe mạnh có hiệu quả kháng độc rắn, cũng không có bị cắn một cái liền không chịu nổi như Chu Yếm.

Thánh Tử lên bờ, Vương Khả ở một bên cũng bò lên trên bờ.

- Thánh Tử?

Vương Khả lên bờ kinh ngạc nhìn đứa trẻ mình cứu.

- Ô ô ô, oa !

Thánh Tử giống như bị dọa thảm, ngửa đầu khóc thảm thương.

- Xảy ra chuyện lớn!

Quần ma lập tức lộ ra vẻ khủng hoảng.

Suýt chút nữa Thánh Tử chết ở trước mặt ta, thế mà bản thân chẳng quan tâm? Quần ma cảm giác toàn thân phát lạnh, lần này xui xẻo rồi, tất cả mọi người sẽ bị phạt, nhưng cũng may Vương Khả cứu Thánh Tử, Thánh Tử không chết, chuyện này so với cái gì cũng đều tốt hơn, chúng ta nhiều nhất là bị phạt, không cần bị xử tử.

- Vương huynh đệ, may mắn lần này có ngươi!

Quần ma lập tức cảm kích nhìn về phía Vương Khả.

Vương Khả:

“. . .

Vừa rồi những tà ma tính kế ta đâu? Tại sao một người cũng không thấy? Bắc đổ thần, Nam đổ thánh đâu? Tại sao ta không thấy ai trong đám người? Ánh mắt mọi người đều là vẻ cảm kích?

Chuyện này, chuyện này không đúng! Không phải đám người Bắc đổ thần muốn dùng dương mưu sao? Cứ kết thúc như vậy ư?

...

Trời hơi sáng lên.

Bắc đổ thần, Nam đổ thánh và một nhóm tà ma đứng ở cửa đại điện Đồng An An, nhìn về phía đại lao.

- Đàn chủ, thời gian gần đến rồi, có lẽ lúc này Thánh Tử đã chết, không chết đuối thì cũng là bị cắn chết!

Bắc đổ thần mở miệng nói vọng vào bên trong đại điện.

- Không sai, có lẽ khăn trùm đầu của Thánh Tử cũng bị hòa tan rồi, tất cả mọi người biết là Thánh Tử!

- Cũng không còn kịp nữa rồi, lúc này cứu đi lên, cũng chỉ là một cỗ thi thể!

- Ai dám xuống Vạn Xà Trì chứ? Trừ phi quấy rầy Chu đường chủ bế quan không ra, bằng không, chỉ có thể đứng nhìn!

. ..

. ..

. ..

Một đám tà ma tính kế Vương Khả vui mừng, đồng thời chờ đợi người bên trong đại điện mở miệng.

Đồng An An cầm một chén chân nguyên huyết từ trong đại điện đi ra, nhìn đám tâm phúc của mình, lộ ra vẻ hài lòng.

- Tuy quá trình này tương đối khó khăn trắc trở, nhưng cuối cùng các ngươi cũng hoàn thành một chuyện để ta hài lòng, Thánh Tử chết? A, tốt, chúng ta đi thôi, chúng ta đi báo thù cho Thánh Tử!

Trong mắt Đồng An An lóe lên một cỗ chờ mong.

- Vâng! Giết Vương Khả, báo thù cho Thánh Tử!

Một đám tà ma hưng phấn nói.

- Ha ha ha ha ha!

Đồng An An vừa cười to, vừa mang theo một đám tà ma, đi về phía đại lao Thần Long đảo.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 47%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️