Cứu người? Vương Khả là Nê Bồ Tát sang sông, bản thân còn khó bảo toàn, làm sao có thể cứu người? Hắn chỉ nói dễ nghe một chút, để bản thân thuận tiện thoát khỏi Thần Long đảo, không đến mức bị nhị sư huynh bán rẻ.
Nhưng nhị sư huynh không biết, tinh thần liều mình vì người này của Vương Khả, đã khuất phục hắn thật sâu.
- Sư đệ, ngươi muốn làm gì, ta đều phối hợp ngươi! Ngươi yên tâm, ta cho dù chết, cũng sẽ không nói ra thân phận của ngươi!
Nhị sư huynh cảm động nói.
- Tốt, tốt, đa tạ nhị sư huynh, nhị sư huynh, ta thấy ngươi không nên tự sát, sống sót luôn có hi vọng!
Vương Khả an ủi.
- Tốt, tốt, đều nghe sư đệ, đều nghe sư đệ!
Nhị sư huynh kích động, lệ nóng doanh tròng.
Trước đó tuyệt thực, là không nhìn thấy hi vọng, hiện tại có một tia hi vọng, tự nhiên nhị sư huynh phải sống!
- Như vậy ta sẽ mặc kệ ngươi, ngươi cũng làm như chưa từng thấy qua ta!
Vương Khả mong đợi nhìn nhị sư huynh.
- Ta hiểu, sư đệ đang đi ở trên giây cáp, nguy cơ tứ phía, tám mặt mai phục, ta sẽ không gây thêm phiền phức cho ngươi, ta cái gì cũng không biết, ngươi yên tâm!
Nhị sư huynh lập tức gật đầu nói.
- Đa tạ, vậy ta tiếp tục đào địa đạo, hình như đám tà ma này đang tính kế ta, ta không thể để bọn hắn đạt được!
Vương Khả giải thích nói.
- Tốt, tốt, sư đệ, ngươi còn bận việc của ngươi! Ta không nhận biết ngươi, ngươi chính là tà ma! Ta cái gì cũng không biết!
Nhị sư huynh lập tức gật đầu một cái.
Vương Khả trấn an nhị sư huynh, cũng không thèm quan tâm những thứ khác, nhanh chóng tiếp tục đào địa đạo.
- Cái hướng kia liên thông một gian nhà tù, thế nhưng phương hướng ngươi đang đào, có lẽ bị nhóm tà ma dùng cái gì chặn lại, ngươi tốt nhất nên đào sang hướng bên trái một chút!
Nhị sư huynh chỉ điểm.
- Hả? Tốt!
Vương Khả ngạc nhiên nói.
Đào một canh giờ.
- Bành!
Rốt cục, nơi đó bị đào xuyên, Vương Khả lập tức nhìn thấy một gian tù lao, trong tù lao có một đám tù phạm chính đạo, cả đám trợn mắt kinh ngạc nhìn một cái động lớn trên tường.
Tình huống gì vậy?
Đột nhiên một tù nhân biến sắc:
- Bên kia là vị trí gian phòng nhị sư huynh, nhị sư huynh tuyệt thực, một lòng muốn chết, chẳng lẽ, chẳng lẽ nhị sư huynh chết?
Vương Khả từ cái lỗ lớn kia chui ra.
- Tà ma, ngươi ăn sư huynh ta, ngươi ăn sư huynh ta!
Chúng tù phạm Thiên Lang Tông căm hận nhìn về phía Vương Khả.
- Ta không chết! Các ngươi có linh thạch, ném cho ta một khối!
Một bên khác truyền đến giọng của nhị sư huynh.
Chúng tù phạm:
“. . .
Lỗ tai chúng ta nghe nhầm rồi sao? Nhị sư huynh còn sống? Không phải hắn tuyệt thực sao? Làm sao còn cần linh thạch? Điều đó không có khả năng!
Chúng tù phạm có linh thạch, bởi vì nhóm tà ma hi vọng nuôi tù phạm trắng trắng mập mập để rút máu, cho nên không hề keo kiệt linh thạch và đồ ăn.
- Còn có gì ăn hay không? Đều đưa cho ta đi!
Nhị sư huynh ở một bên khác kêu.
Chúng tù phạm:
“. . .
Vương Khả không để ý tới đám tù phạm này, mà đến hàng rào bên cạnh đại lao, dùng phi kiếm chém khóa cửa, đi ra ngoài.
Giờ phút này, mọi người trong phòng bài bạc, phía trên quảng trường đại lao Thần Long đảo đều đình chỉ đánh bài, cùng vây quanh Vạn Xà Trì, chỉ vào trung tâm Vạn Xà Trì, giống như đang vây xem cái gì.
- Ồ? Tình huống gì vậy?
Vương Khả tò mò đi tới.
- Mau nhìn, mau nhìn! Có người từ trên núi rơi xuống, rớt xuống trung tâm Vạn Xà Trì!
- Hình như là một đứa bé? Con cái nhà ai rơi xuống Vạn Xà Trì vậy? Đây là xong đời rồi!
- Còn đang hô cứu mạng kìa!
- Giọng nói có chút giống Thánh Tử?
- Đánh rắm, Thánh Tử là thân phận gì, làm sao có thể rơi xuống Vạn Xà Trì chứ?
- Xong đời, không ai dám xông vào bên trong Vạn Xà Trì, bị vạn xà cắn xé, không thể sống được?
- Chết chắc! Đứa bé kia chết chắc rồi!
. ..
. ..