Bất Diệt Thần Vương

Chương 173: Nhị sư huynh cảm động (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Đại lao Thần Long đảo, gian phòng trong sơn động!

Vương Khả dùng pháp bảo hình cái xẻng, đổ mồ hôi như mưa đào vách tường sơn động.

- Nhanh, nhanh, rất nhanh sẽ có thể đào đi qua!

Trong mắt Vương Khả tràn đầy mong đợi đào bới.

Miệng nhị sư huynh Thiên Lang Tông cách đó không xa phồng lên, trong thời gian ngắn phải phun chân khí ra, bằng không miệng cũng sẽ bị chân khí làm đau nhức.

Hắn khác với tu chân giả bình thường, người khác có thể tùy thời thu chân khí vào đan điền, nhưng nhị sư huynh bị nhóm tà ma cấm chế, căn bản không thu về được, ngậm ở trong miệng như này rất khó chịu?

- Ta chỉ là muốn chết, ngươi qua đây đi! Ở kia đào tủ âm tường làm gì, lại còn đào sâu như thế nữa!

Lòng nhị sư huynh nóng như lửa đốt.

Nhưng tên tà ma trước mắt lại không có chút tâm tư quay lại nào.

Nhị sư huynh:

“. . .

Miệng nghẹn đau nhức, sắp không nhịn nổi nữa, làm sao bây giờ? Nhị sư huynh bi phẫn không thôi.

Muốn chết, cũng khó khăn như thế sao?

Cuối cùng, không chịu được, miệng rò rỉ ra một chút chân khí.

- Phốc !

Thanh âm êm ái quanh quẩn ở trong phòng, khiến Vương Khả đang đào địa đạo phải dừng lại, Vương Khả quay đầu trừng mắt liếc nhìn nhị sư huynh, tiếp theo có chút ghét bỏ che cái mũi lên.

Dù sao cũng là đồng môn sư huynh, không tiện chỉ trích, được rồi được rồi, tiếp tục đào địa đạo.

Vương Khả không để ý tới nhị sư huynh, nhị sư huynh lại trừng mắt xấu hổ giận dữ. Vừa nãy là chân khí trong miệng ta bắn ra, ngươi bịt mũi là có ý gì?

Vương Khả tiếp tục đào địa đạo, đào, đào, Vương Khả càng ngày càng hưng phấn, bởi vì chất đất thay đổi, nói rõ địa đạo thông không còn xa nữa.

Tất cả đều đang phát triển về hướng tốt, có điều nhị sư huynh ở một bên hơi quá đáng, lúc trước 'Phốc' một tiếng, Vương Khả đã nhịn, nhưng ngươi liên tiếp phát ra âm thanh 'Phốc' như thế, là hơi quá đáng rồi. Còn chưa hết sao?

Mặc dù Vương Khả không ngửi thấy mùi gì khác thường, nhưng, trên tâm lý vẫn rất khó chịu. Nếu không phải ngươi là nhị sư huynh, ta đã sớm đánh ngươi ngất xỉu, mẹ nó! Không thấy ở đây còn có người khác sao? Có chút công đức nào hay không vậy!

Vương Khả cắm đầu đào tường, ngụm chân khí của nhị sư huynh, cũng sắp rỉ sạch sẽ! Mẹ nó, muốn chết sớm một chút cũng không làm được, vì sao chứ? Ngươi làm cái gì không đến?

Chẳng lẽ ngụm chân khí này thật sự phải lãng phí sao?

Không được, không được, đây là chân khí ta tự hao tổn sinh ra, không thể để rò rỉ sạch sẽ được, ít một chút thì ít một chút, uy lực nhỏ cũng được. Tà ma, nhận lấy cái chết đi!

- Phốc!

Lần này nhị sư huynh, dùng chân khí còn thừa bọc lấy máu tươi, bỗng nhiên phun về phía Vương Khả, trong nháy mắt, một đạo huyết tiễn bay thẳng đến gáy Vương Khả.

Vương Khả đang đào tường, toàn thân xiết chặt theo bản năng, cái xẻng trong tay không chút do dự đánh ra một đòn.

- Oanh!

Một tiếng ầm vang lên, toàn bộ gian phòng đều rung một cái, bụi mù văng khắp nơi.

Vương Khả trừng to mắt, nguy hiểm thật! Cái huyết tiễn vừa rồi, chấn động đến mức tay ta cũng tê dại. Ai?

Vương Khả trừng mắt nhìn về phía nhị sư huynh? Là nhị sư huynh đánh lén mình? Không phải là hắn bị phong cấm tu vi sao? Tại sao còn có thể xuất thủ? Uy lực lại lớn như vậy?

Đấy là Vương Khả không biết, ngụm chân khí này bị nhị sư huynh làm lọt hơn phân nửa, nếu như tà ma bình thường đi đến trước mặt nhị sư huynh, nhị sư huynh đánh ra một kích toàn lực, ngay cả Kim Đan cảnh cũng có thể giết chết!

Cũng may vừa rồi uy lực yếu bớt vô số, lại cách một khoảng cách xa, mới không thể giết chết Vương Khả.

- Tà ma, nếu không phải là ngươi trì hoãn thời gian của ta, ta đã . . ., ta hận, ta hận không thể đồng quy vu tận với ngươi! Phốc!

Nhị sư huynh to vẻ tiếc hận.

- Ngươi . . . !

Vẻ mặt Vương Khả trở nên phức tạp.

Vương Khả đã đoán được đại khái, cuối cùng khẽ thở dài, không có trách tội, thu cái xẻng lại chuẩn bị tiếp tục đào địa đạo.

- Không đúng, khụ khụ, không đúng, cái xẻng này của ngươi? Không đúng, thủ pháp này không đúng, là kiếm pháp của tông chủ, Hồi Kiếm Vọng Nguyệt? Ngươi, ngươi, tại sao ngươi biết Hồi Kiếm Vọng Nguyệt của tông chủ? Tại sao ngươi biết?

Đột nhiên nhị sư huynh sợ hãi kêu lên.

Vương Khả biến sắc, lập tức tiến lên, dùng một tay bịt miệng nhị sư huynh lại.

- Ô ô ô!

Nhị sư huynh trợn mắt nhìn về phía Vương Khả.

Vẻ mặt Vương Khả cũng trở nên phiền muộn, vừa rồi chống đỡ huyết tiễn, hoàn toàn là theo bản năng, dùng một chút kiếm pháp trong Vạn Kiếm Quyết của sư tôn, nhưng mẹ nó, ai lại ngờ đến bị nhìn ra trong nháy mắt?

Lúc đầu, bản thân không muốn bại lộ thân phận, nhưng làm sao bây giờ? Chẳng lẽ giết người diệt khẩu sao?

- Nhị sư huynh, thứ tội, trước đó ta không thể biểu lộ thân phận, nhưng ta cũng thân bất do kỷ, ta điều tra được tà ma bắt rất nhiều người chính đạo, khó khăn lắm mới trà trộn vào, những ngày gần đây, ta như giẫm trên băng mỏng, đề phòng bị tà ma phát hiện ra thân phận, ta tới cứu các ngươi! Nhưng tuyệt đối không để ta bại lộ, bằng không, ta sẽ vạn kiếp bất phục!

Vương Khả thấp giọng nói bên tai nhị sư huynh.

Nhị sư huynh trợn mắt, toàn thân đều đang run rẩy.

Có người tới cứu mình? Có người tới cứu mình? Chính đạo? Sư đệ Thiên Lang Tông? Nhị sư huynh lập tức lệ nóng doanh tròng. Nhị sư huynh không phải vì bản thân được cứu mà vui vẻ, mà là vì những sư đệ khác có thể được cứu vớt mà vui vẻ.

Chỉ có nhị sư huynh mới biết, trà trộn vào Ma Giáo khó khăn như nào. Trước kia căn bản không dám nghĩ! Cũng tương tự hiểu, vị sư đệ trước mắt này khó khăn ra sao.

- Sư đệ, xin lỗi, khiến ngươi bại lộ!

Nhị sư huynh áy náy.

- Nhị sư huynh, ngươi không cần nói như vậy, vì chính đạo trường tồn, đây là chuyện ta phải làm, ta không hối hận! Chỉ là không biết kết quả ra sao, không biết cuối cùng có thể cứu các ngươi ra hay không, nếu như không cách nào cứu ra, ta sẽ toàn lực nghĩ biện pháp chạy đi, mang địa đồ về Thiên Lang Tông, để những người khác trong Thiên Lang Tông tới cứu các ngươi!

Vương Khả tỏ vẻ trách trời thương dân nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 47%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️