Ta vừa rồi chỉ đơn thuần ngắm nhìn mặt trăng, ta nói mình khô nóng khó nhịn lúc nào? Là chính ngươi nói mà!
- Mặc dù ngươi bị ma chủng nhập thể, đã nhập ma, nhưng ngươi còn chưa có tiếp thụ qua ma hóa tẩy lễ, ngươi vẫn chưa qua lần nghiệp chướng thứ nhất, cho nên, ngươi vẫn không có ma khí! Nghiệp chướng lần thứ nhất này rất quan trọng, nếu chỉ ăn nghiệp chướng một phàm nhân, về sau muốn đột phá phải đi con đường rất dài, nhưng nếu lần thứ nhất ăn cường giả Kim Đan cảnh, phẩm chất chân nguyên huyết của hắn, có thể giúp con đường tu hành sau này của ngươi đột nhiên tăng mạnh! Cho nên, ta mới giúp ngươi lựa chọn một người tốt nhất!
Bắc đổ thần giải thích nói.
Vương Khả:
“. . .
Ngươi không nói sớm, hại ta hiểu lầm!
- Mỗi lần đến đêm trăng tròn, loại người mới nhập ma như ngươi, sẽ có dục vọng ăn thịt người mạnh mẽ, đây là khát vọng tới từ ma chủng, ngươi không đè nén được! Hai ngày nữa là tới đêm trăng tròn, bây giờ ngươi còn có thể chống đỡ một lần, nhưng càng ngày càng có dục vọng muốn ăn thịt người? Ta hao phí biết bao tâm tư giúp ngươi hoàn thành phần tội nghiệt thứ nhất này! Ăn tên nhị sư huynh Thiên Lang Tông này xong, ngươi liền thắng trên điểm xuất phát!
Bắc đổ thần cười khuyên nhủ.
Vương Khả: “. . .
- Vương huynh đệ, tại sao ngươi không nói chuyện? Chẳng lẽ ta hiểu lầm? Toàn thân ngươi cũng không có khô nóng?
Bắc đổ thần kinh ngạc nói.
Vương Khả lúng túng:
- Không, ngươi không hiểu lầm, là ta hiểu lầm, đúng là toàn thân ta có chút khô nóng khó nhịn!
- Ha ha ha, vậy là tốt rồi, vậy ngươi liền hưởng thụ đêm tuyệt với này đi!
Bắc đổ thần cười nói.
- Thế nhưng, không phải vị nhị sư huynh Thiên Lang Tông này, còn thừa lại một hơi thở sao? Ta thấy vẫn nên thôi đi?
Vương Khả cau mày nói.
Rút máu? Ta không có ống hút! Làm sao rút?
Người ta có hảo ý đưa than cho ta sưởi ấm, ta cũng không thể trở mặt dùng chân khí cầu đập lên mặt hắn được? Có thể kéo dài thì phải kéo dài!
- Vương huynh đệ, không liên quan, mặc dù hút tù phạm chính đạo cần danh ngạch và hạn mức, nhưng người này lại khác, không phải ngày đó ngươi cũng nhìn thấy rồi sao? Hắn bị đàn chủ rút chân nguyên huyết, nhưng đàn chủ vẫn để lại gần một nửa không rút, để hắn kéo dài tính mạng, hơn nữa tiếp tục tẩm bổ chân nguyên huyết mới, có điều tiểu tử này không biết tốt xấu, thế mà chơi tuyệt thực? Chính hắn không muốn sống, không chịu ăn, lại không chịu dùng linh thạch khôi phục chân nguyên, mặc cho thân thể chuyển biến xấu! Hắn không muốn sống. Vậy cũng không cần thiết giữ lại. Một nửa chân nguyên huyết cuối cùng của hắn, vừa vặn cho Vương huynh đệ hoàn thành tẩy lễ ma hóa! Dùng mệnh và chân nguyên huyết của hắn, giúp Vương huynh đệ đột phá to lớn nhất!
Bắc đổ thần giải thích nói.
Vương Khả đã hiểu, muốn nghiệp chướng, nhất định phải giết người? Rút chân nguyên huyết còn chưa đủ, phải rút đến lúc hắn chết thì nghiệp chướng mới thành, hoàn thành tẩy lễ ma hóa, có tội nghiệt, là sẽ có ma khí.
Thế nhưng, Vương Khả không có nhập ma, lại không có ống hút, càng ăn không được.
- Hảo ý của ngươi ta xin lĩnh tâm, đồ tốt như vậy, ta dùng cũng lãng phí, nếu không, để lần sau, lần sau đi?
Vương Khả muốn rời khỏi sơn động.
Lần sau? Bắc đổ thần mở to hai mắt nhìn.
Lần sau cái em gái ngươi ấy! Ta ở dưới mệnh lệnh của đàn chủ, phải giữ chân ngươi một đoạn thời gian, để ngươi không xuất hiện trước mặt người khác, bây giừo ngươi không chơi nữa, vậy chẳng phải kế hoạch của chúng ta bị hỏng sao? Ta đã tìm thứ tốt nhất cho ngươi, thế mà ngươi không động tâm?
- Vương huynh đệ, không cần lần sau, ngươi không biết, vì giúp ngươi xin người này, ta đã tốn rất nhiều công sức, ngươi cũng không thể để nỗ lực của huynh đệ uổng phí được!
Bắc đổ thần lo lắng nói.
- Thế nhưng, hắn bẩn quá, ta nhìn đã thấy hoảng! Lần sau, lần sau đi!
Vương Khả cự tuyệt nói.
Bắc đổ thần:
“. . .
Trong lòng Bắc đổ thần có cả vạn câu chửi rủa muốn nói.
- Cổ của hắn đã rửa sạch, ngươi rút chân nguyên huyết, cũng không cần những chỗ khác sạch sẽ? Nếu ngươi thực sự ghét bỏ, ta giúp ngươi rửa sạch sẽ?
Bắc đổ thần mong đợi nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả nhìn tên Bắc đổ thần này một chút, hình như Bắc đổ thần đang cố nén cái gì, giống như sắp tới ranh giới bùng nổ.
Vương Khả cảm giác trong lòng nặng nề, hiện tại mình và Bắc đổ thần còn chưa trở mặt, hắn đang cố nén, nếu như mình cự tuyệt nữa, hắn sẽ thật sự vạch mặt, ra tay đánh nhau! Tuy nói đánh lên, ai thắng ai thua còn không biết, nhưng khẳng định bên ngoài Bắc đổ thần còn có rất nhiều người giúp. Trở mặt? Sẽ bất lợi cho chính mình!
- Được, vậy thì cám ơn mỹ ý của huynh đệ!
Vương Khả chỉ có thể cảm kích nói.
Vương Khả nói một câu, dưới cái nhìn của Bắc đổ thần, giống như nghe được tiên âm. Thật không dễ dàng mà, thiếu chút nữa Bắc đổ thần đã vạch mặt động thủ.
Tuy nói có thể đánh Vương Khả bất tỉnh. Nhưng, mục đích của đàn chủ là vu oan Vương Khả, muốn để Vương Khả bị vu oan một cách hoàn hảo vô khuyết, ngộ nhỡ Vương Khả xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trở về làm sao vu oan? Vu oan một người chết, hoặc là vu oan một người trọng thương, có ý nghĩa sao?
Giờ phút này, Bắc đổ thần nghe thấy Vương Khả đồng ý, lập tức mừng rỡ như điên.
- Tốt, tốt, Vương huynh đệ, vậy ta đi trước, không quấy rầy các ngươi, ha ha ha! Ngươi yên tâm, ta đã cho ngươi khóa cửa phía ngoài lại, cam đoan không người đến quấy rầy ngươi, ha ha ha!
Bắc đổ thần quay đầu liền chạy ra khỏi gian phòng.
- Cứu!
Bắc đổ thần không kịp chờ đợi đóng cửa lớn lại, hơn nữa còn khóa trái.
Làm xong tất cả, Bắc đổ thần mới thở dài một hơi.
- Mẹ nó, tính kế tên Vương Khả này thật tốn sức! Thế nhưng, hiện tại tốt rồi, kết thúc, ha ha!
Bắc đổ thần cảm thấy may mắn, nhanh chóng rời đi.
...
Trong phòng!
Vương Khả đưa mắt nhìn Bắc đổ thần rời đi, nhíu chặt lông mày, hiển nhiên, mời mình đến gian phòng này, cũng là tính toán của nhóm tà ma.
Làm sao bây giờ? Ở lại đây chờ sao?
Không được, ta phải làm ra phản kích. Ít nhất không thể đợi ở trong gian phòng này, để bọn hắn đạt được gian kế.
Làm sao ra ngoài? Không thể đi cửa chính!
Chỉ thấy, Vương Khả lấy ra một đôi pháp bảo hình cái xẻng, cẩn thận nghiên cứu đất trong sơn động một lần, nhớ lại làm sao đào ra địa đạo tốt nhất. Vương Khả phải dùng đến bản lĩnh giữ nhà ngày xưa. Đào địa đạo, ra ngoài!
- Đương đương đương . . . !
Vương Khả đổ mồ hôi đào vách tường bên trong sơn động, muốn từ bên cạnh ra ngoài. Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên quỷ dị.
Đặc biệt là vị nhị sư huynh đang cúi đầu, tóc tai bù xù kia.
Nhị sư huynh nảy sinh tử chí, nhưng trước khi chết cũng muốn kéo theo một cái đệm lưng, mặc dù xương tỳ bà bị xuyên qua, hạ phong cấm, bản thân không cách nào vận dụng pháp lực, nhưng nhị sư huynh còn có một cái bí pháp, có thể sắp chết phát ra một kích cuối cùng.
Nhị sư huynh chuẩn bị thật lâu, chỉ đợi tà ma tiến lên.
Nhưng hai tên tà ma này giày vò khốn khổ nửa ngày, cũng không tìm đến mình. Trong miệng mình áp súc một ngụm bí pháp chân khí, các ngươi đến đi?
Đợi rất lâu, rốt cục, hai tên tà ma cũng nói xong. Một tên dậm chân rời đi. Một tên khác ở lại.
Một tên tà ma sắp tới?
Nhị sư huynh đã làm tốt chuẩn bị đồng quy vu tận, cúi đầu, chỉ đợi hắn tới gần, phun ra chân khí tiễn, nhất kích tất sát, đồng quy vu tận.
Thế nhưng, thế nhưng cái âm thanh đinh đinh đương đương quỷ quái kia là gì?
Nhị sư huynh chật vật ngẩng đầu nhìn lên, tên tà ma kia đang đào tường?
Đào tường? Ngươi đào tường, vậy ngụm chân khí ta ngậm trong miệng phải làm sao bây giờ? Ta sắp nhịn không nổi nữa rồi?
Ngươi đang làm gì? Ở thời khắc mấu chốt này, ngươi còn muốn làm một cái tủ âm tường cho gian phòng sao?