- Đông phong!
Vương Khả đánh ra một tấm bài, cẩn thận quan sát đầu mối trên mặt Bắc đổ thần, Nam đổ thánh, thế nhưng một chút đầu mối cũng không có! Hai người bọn hắn đang thật sự cắm đầu đánh bài, mặc kệ thắng thua!
Mấy hôm nay các ngươi thua ta nhiều tiền như vậy, chỉ là vì muốn cho ta tiếp tiểu bằng hữu này đánh một trận sao? Tâm thần à!
- Phát tài!
Thánh Tử cũng đánh ra một tấm bài, Thánh Tử chơi hết sức chăm chú, vui mừng lộ ra ở trên mặt, rất rõ ràng là một tay bài tốt.
- Đến ngươi rồi!
Nam đổ thánh nhắc nhở Vương Khả.
Đột nhiên trong lòng Vương Khả hơi hồi hộp một chút, đoán được đại khái.
- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, mặc dù ta vẫn chưa nhìn thấu cục diện trước mắt, nhưng, ta biết hiện tại bọn họ muốn ta làm gì. Cược? Bọn họ không quan tâm giữa ta và Thánh Tử ai sẽ thắng tiền, mà chỉ quan tâm ta có thể cược một trận với Thánh Tử hay không. Ta và Thánh Tử cược, chính là nhập cuộc! Mẹ nó, đúng là một đám tà ma âm hiểm, ta trúng chiêu?
Vương Khả biến sắc.
Thế nhưng, trong tình cảnh vừa rồi, bản thân căn bản không có cách cự tuyệt, cho dù làm lại một lần, bản thân là một cái tiểu tiên thiên, có thể uốn éo qua được đám tà ma mạnh mẽ này sao?
Vương huynh đệ cái rắm chó gì, đây là khiến ta mất cảnh giác! Còn ủng hộ là vì muốn ta làm theo kịch bản của các ngươi?
Cho nên, coi như làm lại một lần cũng vô dụng, trước khi Nhiếp Diệt Tuyệt thức tỉnh, bản thân chỉ có thể mặc cho đám tà ma này bài bố.
Trúng chiêu? Mặc kệ thắng thua, mình cũng rơi vào bẫy? Thôi, coi như rơi vào trong bẫy, ta cũng muốn ôm tiền cùng nhau rơi xuống.
- Vương huynh đệ, ngươi nhanh lấy bài đi!
Bắc đổ thần cũng gọi nói.
- Nhanh lên, nhanh lên, ta đã nghe bài, nhanh lên!
Thánh Tử cũng kích động nói.
Vương Khả sầm mặt lại, sờ một tấm bài, ném lên trên bàn:
- Dán!
Dán?
Mặt Thánh Tử cương cứng tại chỗ, tại sao lại là Hồ Liễu chứ? Ta đã nghe bài, chỉ còn kém một tấm, còn kém một tấm nữa thôi!
- Dán sao? Vương huynh đệ thắng, Thánh Tử, ngươi thua, nên phải trả tiền!
Bắc đổ thần lập tức hưng phấn nói.
- Đánh rắm, làm sao hắn có thể thắng chứ? Ta đây thuần một sắc, ta chỉ thiếu một tấm bài nữa là thuần một sắc, bài của hắn là gì? Đối Đối Hồ? Làm sao hắn có thể thắng chứ?
Thánh Tử lập tức nhảy lên ghế, giận dữ hét.
Vương Khả:
“...
- Thánh Tử, ngươi và Vương Khả cược chính là một ván định thắng thua, mặc kệ bài ngươi là gì, ai dán trước, người đó liền thắng, nên đưa tiền!
Bắc đổ thần lập tức khuyên nhủ.
- Đánh rắm, ta không thừa nhận, hắn không thể dán bài! Hắn không thể!
Thánh Tử chỉ Vương Khả tức giận.
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía tên Thánh Tử này. Bỗng nhiên Vương Khả hiểu ra cái gì, vì sao tìm tên Thánh Tử này đánh bạc với mình, bởi vì tiểu tử này đánh cược có vấn đề. Chỉ có thể cho hắn thắng tiền, không thể thua tiền?
- Nếu không, ván bài này đánh xong rồi, ta cũng nghỉ ngơi một chút!
Vương Khả lập tức nói.
Quên đi?
Bắc đổ thần, Nam đổ thánh thua nhiều tiền như vậy, càng sử dụng vô số công khoản từ kho máu, ngươi lại nói với ta quên đi? Làm sao có thể chứ?
- Vương huynh đệ, ngươi thắng, ngươi chính là người thắng!
- Đúng, Thánh Tử thua, cũng phải trả tiền!
- Vương huynh đệ, ngươi đừng lo, chúng ta tới khuyên nhủ Thánh Tử!
...
. ..
. ..
Một đám tà ma an ủi Vương Khả.
- Thánh Tử, có chơi có chịu, ngươi thua Vương Khả, thì phải đưa tiền!
Bắc đổ thần khuyên nhủ.
- Ta không có bại, xưa nay ta đều không thua, cái mạt chược dởm này của các ngươi, ta sẽ không thua!
Thánh Tử gào to.
Trong lúc gào thét, bỗng nhiên hất bàn mạt chược lên.
- Ào ào ào!
Cứ như vậy bàn mạt chược bị lật ngược.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Thánh Tử, ta đã nói bỏ qua rồi! Bài này không tính!
- Thánh Tử, Vương Khả nói ngươi không thua nổi! Cảm thấy ngươi không thể trả tiền!
Nam đổ thánh ở một bên châm ngòi thổi gió.
- Mẹ kiếp, ta không thua nổi sao? Rõ ràng là cái mạt chược này của ngươi có vấn đề! Mẹ kiếp, bản Thánh Tử có tiền, có tiền!
Thánh Tử gào to, lấy ra một cái vòng tay trữ vật ném tới chỗ Vương Khả.
- Ba!
Vương Khả đưa tay liền bắt được cái vòng tay trữ vật này, vô cùng ngạc nhiên nhìn Thánh Tử, cần phải khoa trương như thế sao? Không phải chỉ là thua một ván thôi à? Tại sao tình tình nóng nảy lại nổ lên rồi?
- Thánh Tử . . . !
Vương Khả còn muốn nói hai câu.
Thế nhưng, đã muộn, Bắc đổ thần, Nam đổ thánh kéo lấy Thánh Tử rời đi.
- Đừng để ta lại nhìn thấy ngươi, bài mạt chược cái gì, gạt người, mẹ kiếp, ta chưa từng thua bao giờ! Đừng kéo ta, đừng kéo ta!
Thánh Tử phẫn hận gào thét.
Thánh Tử biến mất ở trước mặt mọi người.