Sắc mặt Bắc đổ thần trở nên khó coi, bản thân đã nhận lệnh của đàn chủ, ngươi mà không chơi, vậy không phải ta rơi vào tình huống khó xử sao?
- Không được, không được, Vương huynh đệ, ngươi thắng của chúng ta nhiều tiền như vậy, lại muốn đi sao?
Bắc đổ thần kéo lấy Vương Khả.
- Làm sao? Thắng tiền không cho đi sao?
Vương Khả cau mày nói.
- Không phải, không phải, khó khăn lắm Thánh Tử mới đến một lần, tốt xấu gì ngươi cũng nên tiếp một lần chứ!
Bắc đổ thần tận tình khuyên nhủ.
Thánh Tử ở bên cạnh đã sớm không kiên nhẫn được nữa.
- Không cần, hắn mệt mỏi, thì để hắn nghỉ ngơi đi! Dù sao ai cũng biết chơi mạt chược, các ngươi đổi cho hắn một lần, chớ trì hoãn thời gian!
Thánh Tử ở một bên cũng mở miệng nói.
Trong lòng Bắc đổ thần, Nam đổ thánh khổ sở. Các ngươi có cần phối hợp tốt như vậy hay không? Chẳng lẽ thật sự muốn tiền của chúng ta và đàn chủ đổ xuống sông xuống biển sao?
- Thánh Tử, ngươi không biết rồi, trò mạt chược này chính là do Vương huynh đệ phát minh! Đánh bài cùng hắn, mới có ý tứ!
Nam đổ thánh khuyên nhủ.
- Hả?
Thánh Tử không quan tâm, cau mày nói.
- Vương huynh đệ, coi như cho huynh đệ chúng ta một chút mặt mũi, nào, nào, chỉ chơi một ván cũng được!
Bắc đổ thần lôi kéo Vương Khả.
Vương Khả thấy trước mắt là hố, làm sao có thể nhảy xuống?
- Không chơi không chơi, ta đã thắng đủ!
Vương Khả từ chối.
Sắc mặt Bắc đổ thần, Nam đổ thánh cứng đờ, hôm nay mà hỏng chuyện? Vậy phải làm thế nào?
- Vương Khả, ngươi như vậy là không cho Thánh Tử mặt mũi? Khó khăn lắm Thánh Tử mới tìm ngươi đánh bài, ngươi lại không chịu, cái này rõ ràng là xem thường Thánh Tử mà!
Đột nhiên một giọng nói từ trong đám người truyền đến.
Đám người nhìn tới, lại thấy Chu Yếm mở cửa.
Mấy ngày nay đánh bài, Vương Khả đã quên mất Chu Yếm tồn tại, lúc này, Chu Yếm đi ra quấy nhiễu là ý gì?
Không phải Chu Yếm cố ý làm rối, mà là Chu Yếm cũng nhìn ra chuyện không tầm thường. Chu Yếm đã nhìn ra, hình như Bắc đổ thần đang bẫy Vương Khả, bằng không, bọn họ thần kinh hay sao mà một mực thua tiền cho Vương Khả làm gì? Thua nhiều như vậy, còn cười hì hì? Nếu là bản thân, đã sớm chửi ầm lên.
Hiện tại lại mang đến một tên Thánh Tử, rõ ràng là muốn để Vương Khả xui xẻo.
Lúc này, Vương Khả không chơi? Vậy không phải là bẫy người sao?
Hai người Bắc đổ thần, Nam đổ thánh bởi vì nhân thiết, nên không cách nào ngồi châm chọc Vương Khả, nhưng, Chu Yếm thì có thể. Mời không được, vậy thì khích tướng.
Khích tướng?
Vương Khả sẽ sợ khích tướng sao? Với chút trình độ khích tướng ấy thì tính là cái gì chứ. Nếu ta coi ra gì, coi như ta thua.
Vương Khả đang muốn trợn mắt một cái, không coi ra gì, thì Thánh Tử ở một bên lại trúng chiêu.
- Ngươi gọi là Vương Khả sao? Hắn nói, ngươi xem thường ta, có đúng không?
Sắc mặt Thánh Tử lập tức trở nên khó coi, nói.
Bắc đổ thần, Nam đổ thánh ở cách đó không xa sững sờ, tên Chu Yếm này khá phết, một câu đã gây ra mâu thuẫn? Tốt, kích tốt!
- Thánh Tử nói gì vậy? Làm sao ta dám xem thường Thánh Tử chứ, thật sự là vừa rồi đánh bài, mệt mỏi! Nên muốn nghỉ ngơi một chút!
Vương Khả lập tức khách khí nói.
Thánh Tử còn chưa lên tiếng, Chu Yếm cách đó không xa đã lên tiếng lần nữa:
- Rõ ràng là ngươi xem thường Thánh Tử, chỉ bảo ngươi tiếp Thánh Tử đánh một ván bài, ngươi liền từ chối trái phải, có phải ngươi cảm thấy Thánh Tử không thua nổi tiền hay không?
Chu Yếm không biết đám người Bắc đổ thần muốn làm gì, nhưng chỉ cần bản thân phối hợp bọn họ, cũng đã khiến cho Vương Khả xúi quẩy, cớ sao không làm chứ?
Nhưng ở trong mắt Vương Khả, tên Chu Yếm này chính là hại người không lợi mình. Liên quan gì đến ngươi chứ! Ngươi xen vào làm gì!
- Chu Yếm, ngươi muốn chơi à, nếu không ngươi lên đi?
Vương Khả buồn bực nói.
- Ta không có tiền. Ngươi có tiền!
Chu Yếm lập tức kêu lên.
- Ta có thể cho ngươi mượn mà!
Vương Khả khuyên nhủ.
Chu Yếm:
“...
Mẹ nó, tại sao lại kéo ta vào vòng chứ?
- Vương huynh đệ, chỉ chơi một ván thôi, Thánh Tử còn đang đợi đây này, Thánh Tử có tiền, cược lớn một chút cũng không sao! Thánh Tử thua được!
Bắc đổ thần ở bên cạnh, lập tức ngăn ở phía trước Chu Yếm.
Chu Yếm ngươi lên bàn? Phi! Ta muốn ngươi lên bàn làm gì? Chúng ta muốn chính là Vương Khả lên bàn!
- Thánh Tử, Vương Khả lo ngươi không thua nổi, mới . . . !
Nam đổ thánh cũng nói với Thánh Tử.
Quả nhiên tên Thánh Tử kia bạo phát, trừng mắt:
- Ai nói ta không thua nổi? Đến, ngươi gọi là Vương Khả sao, ngươi nhất định phải đến! Ta ở Thần Long đảo nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ cũng không ai dám nói ta thua không nổi! Ngươi muốn cược lớn sao? Vậy thì một định thắng thua!
Vương Khả:
“. . .
- Vương huynh đệ, Thánh Tử đã tức giận, ngươi xem . . . !
Bắc đổ thần vừa cười vừa nói.
- Vương huynh đệ, ngươi mà không đáp ứng nữa, chính là gây khó khăn với Thánh Tử!
Nam đổ thánh cũng vừa cười vừa nói.
Vương Khả cau mày nhìn hai người này, hình như hai người này cố ý châm ngòi mình và Thánh Tử? Quan trọng là, ta và Thánh Tử không quen biết, ngươi khích bác chúng ta làm gì? Lần này lừa bịp là có ý gì?
Không cá cược, đắc tội Thánh Tử. Giống như cũng làm cho các ngươi châm ngòi thành công!
Cược chính là rơi vào bẫy.
Trước mắt, một đám tà ma đang nhìn, Vương Khả có lòng muốn trốn, nhưng đã thành mục tiêu công kích, không tránh được. Đến cùng lần này quần ma muốn làm gì?
- Vậy thì tới đi!
Vương Khả lập tức ngồi xuống.
- Ha ha ha, tốt!
Bắc đổ thần, Nam đổ thánh lập tức cười nói.
Thánh Tử cũng ngồi xuống, bốn người xoa mạt chược.
Nhưng Vương Khả lại cảnh giác, đến cùng đám tà ma này đang tính cái gì? Mẹ nó, có chút xem không hiểu rồi!
Mấy tên tà ma khác cũng cảm giác bầu không khí có chút không đúng, nhưng không ai mở miệng nói thêm cái gì, bởi vì Bắc đổ thần, Nam đổ thánh chính là thân tín của đàn chủ, hình như bọn họ đang làm chuyện gì đó, bản thân lắm miệng, không phải là không có chuyện gì tìm việc sao?
Dưới sự thêm dầu vào lửa của Bắc đổ thần và Nam đổ thánh, ván bài này, đã biến thành một trận định thắng thua. Ba trăm hộp chân nguyên huyết sau lưng Vương Khả là tiền đặt cuộc, đây chính là một món tài sản khổng lồ! Mà Thánh Tử cũng dùng số linh thạch tương đương làm tiền đặt cược.
Bắc đổ thần, Nam đổ thánh chỉ là người chơi cùng, không chịu trách nhiệm thành bài, chỉ để cho Vương Khả và Thánh Tử cược.
- Bát vạn!
- Tứ điều!
- Phát tài!
...
. ..
. ..
Bốn người đánh mạt chược quỷ dị, ánh mắt Vương Khả không ngừng đảo qua trên người Bắc đổ thần, Nam đổ thánh, muốn hiểu rõ mục đích của hai người này.
Vương Khả vuốt bài, đánh bài. Nhưng Bắc đổ thần, Nam đổ thánh đều không có chút phản ứng nào, đánh rất nghiêm túc.
Sau đó thì sao?R cuộc các ngươi muốn làm gì? Muốn cho ta thắng Thánh Tử, hay là muốn để cho ta thua bởi Thánh Tử?
Mẹ nó, có chút nhìn không hiểu rồi? Ghét nhất loại tính toán không cần kết quả này, các ngươi có thể thêm chút tâm hay không, tính kế người khác, cũng nên có một cái phương hướng mong đợi chứ.
Ta đây thắng tiền sẽ rơi vào bẫy, hay thua tiền sẽ rơi vào bẫy? Các ngươi đều không để ý sao?