Thần Long đảo! Bên trong một gian đại điện!
Sắc mặt Đồng An An trở nên khó coi nhìn Bắc đổ thần!
- Không phải đã thông báo cho ngươi rồi sao? Ngày mai mới bắt đầu! Bây giờ trời còn chưa tối, tại sao ngươi lại đến nữa?
Đồng An An cau mày nói.
- Đàn chủ, chịu không nổi, chịu không nổi!
Vẻ mặt Bắc đổ thần như muốn khóc.
- Cái gì không chịu nổi?
Đồng An An trợn mắt nói.
- Sắp thua sạch rồi!
Bắc đổ thần cúi đầu xin lỗi.
Đồng An An:
“. . .
- Không thể trách chúng ta, nhiều đệ tử Ma Giáo nhìn chằm chằm chúng ta như vậy, chúng ta không cách nào sử dụng pháp thuật chơi bẩn! Danh xưng Bắc đổ thần của ta, là trước kia mọi người ở phàm giới gọi, sau khi tu hành, tất cả mọi người có pháp thuật, chỉ có thể dựa vào chế tạo dụng cụ đánh bạc thắng tiền, nhưng bây giờ dụng cụ đánh bạc không phải của ta, chỉ có thể cược vận khí! Nhưng, nhưng. . . !
Bắc đổ thần khóc lóc nói.
- Ta nhắn cho nhóm các ngươi, chân nguyên huyết bên trong kho máu . . . !
Vẻ mặt Đồng An An khó coi nói.
- Không có hạn chế! Thỏa thích đặt!
Bắc đổ thần cúi đầu.
- Nói cách khác, đã thua sạch toàn bộ chân nguyên huyết trong kho máu? Toàn bộ? Ngươi là nói toàn bộ?
Đồng An An ôm lấy trái tim, có chút chịu không được.
- Vâng, lúc đầu chúng ta chỉ muốn cho Vương Khả ăn chút ít bài, để hắn thắng nhỏ, nhưng chẳng biết tại sao, hôm nay bài của Vương Khả đều là bài to, thuần một màu, đối đối hồ, đại tứ hỉ, thập tam yêu! Biến số luôn luôn chạy lạon, chúng ta không dừng chân được!
Bắc đổ thần khóc lóc nói.
Hai mắt Đồng An An bốc lửa nhìn Bắc đổ thần.
- Thế nhưng, đàn chủ, hiện tại Vương Khả đã bành trướng, rất ngông cuồng! Hắn thắng rất nhiều rất nhiều, hiện tại vô cùng phấn khởi! Đàn chủ, có muốn hiện tại bắt đầu hay không?
Bắc đổ thần vội vàng nói.
- Vương Khả bành trướng?
Lông mày Đồng An An nhíu lại.
- Đúng vậy, thế nhưng, ta không biết rõ có thể kéo dài bao lâu? Hiện tại Vương Khả một mực thắng, một khi thua bài, nói không chừng sẽ lại bình tĩnh!
Bắc đổ thần vội vàng nói.
Đồng An An đi đi lại lại ở bên trong đại điện.
- Bây giờ Thánh Tử vẫn đang nghỉ ngơi, ngày mai mới tỉnh lại, đánh thức hắn sớm, dấu vết quá nặng đi! Thôi, đã làm đến bước này, thật vất vả mới có một tên trẻ trâu không có bối cảnh tới, lại có đại công lao, lần sau không biết phải chờ tới khi nào, bắt đầu đi, nhanh đi, mang Thánh Tử đến đại lao!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Đàn chủ, ngươi không đi sao?
Bắc đổ thần lo lắng nói.
- Ta? Ta và việc này không quan hệ, ngươi nghe cho rõ, ta cái gì cũng không biết, nếu có người tiết lộ . . . !
Mặt mũi Đồng An An tràn đầy hàn khí.
- Biết rõ, biết rõ, cam đoan không có người hoài nghi đến đàn chủ, ta đi ngay đây!
Bắc đổ thần nói.
...
Đại lao Thần Long đảo!
- Còn ai không? Nhanh lên bàn, còn ai không!
Vương Khả kêu.
Sau lưng Vương Khả chất đống ba trăm hộp chân nguyên huyết, những cái này ở trong Ma Giáo là thứ có giá trị, so với linh thạch còn được hoan nghênh hơn, vậy mà Vương Khả lại ở trong thời gian ngắn, thắng nhiều như vậy?
Tà ma vây xem ở bốn phía đã sớm đỏ cả mắt, hận không thể tới đoạt.
Thế nhưng, đám người Nam đổ thánh chửi mắng một phen, ai dám đưa tay? Vị Vương huynh đệ này là người đàn chủ tự mình đến nhận lỗi, lên tiếng, ai dám bắt nạt Vương huynh đệ, nhất định đàn chủ sẽ không buông tha. Có đàn chủ làm chỗ dựa, tự nhiên mọi người không dám trắng trợn ăn cướp.
Vậy chỉ có thể thắng trên chiếu bạc.
Nhưng ai dám lên chứ? Trên chiếu bạc, Vương Khả chơi to nhất, giờ phút này, ngay cả Bắc đổ thần, Nam đổ thánh cũng không ngừng thua, vận may Vương Khả đang lên cao. Vận khí của mình hơn được hắn sao? Không thấy mấy tên tà ma lên bàn, đều thua sạch sành sanh sao?
Thắng, thắng, thắng!
Vương Khả một mực thắng tiền, Vương Khả đã nhìn ra có người tính kế mình, nhưng Vương Khả không biết tính kế mình cái gì, vì để cho bản thân thắng tiền sao? Khẳng định không đơn giản như vậy.
Vì có thể sớm biết rõ nguyên nhân một chút, các ngươi muốn cho ta thắng tiền, vậy ra liền thắng, tay ta cầm đều là bài lớn, cho các ngươi thua thổ huyết, ta xem đến khi nào thì các ngươi bại lộ kế hoạch.
Vương Khả càng thắng càng nhiều, nhìn như càng ngày càng tùy tiện, nhưng nội tâm lại càng ngày càng cảnh giác. Đám tà ma này muốn làm gì?
- Ha ha, các ngươi đang chơi cái gì? Tại sao không có ai gọi ta chơi cùng!
Bỗng nhiên một giọng nói truyền đến.
Đám người nhìn lại, thần sắc tất cả đều trở nên nghiêm chỉnh:
- Thánh Tử!
Thái độ đám người cực kỳ phức tạp, giống như tôn trọng, lại giống như không coi ra gì.
- Thánh Tử?
Vương Khả lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thoạt nhìn bộ dạng vị Thánh Tử trước mặt này chỉ có bảy, tám tuổi, vẻ mặt tò mò nhìn bàn mạt chược.
- Thánh Tử, cái này gọi là mạt chược, dùng để đánh bạc!
Bắc đổ thần giải thích.
- Đánh bạc? Ha ha, còn có dụng cụ đánh bạc ta chưa chơi qua sao? Nào tới tới tới, mau nói cho ta biết chơi như thế nào!
Thánh Tử lập tức kích động nói.
Đám tà ma lập tức nói cho Thánh Tử cách chơi mạt chược.
Thánh Tử vừa nhìn, cực kỳ hài lòng, lập tức kéo một tên tà ma ra khỏi bàn:
- Đến, tránh ra, để cho ta tới chơi một hồi!
Thánh Tử muốn chơi mạt chược? Bắc đổ thần, Nam đổ thánh lập tức ngồi ở phía truớc, phía sau Thánh Tử.
- Vương huynh đệ, bắt đầu đi!
Bắc đổ thần cười nói.
- Đúng, đúng, bắt đầu, bắt đầu, ta tới chơi một chút!
Thánh Tử lập tức cười nói.
Vương Khả rất nhanh trí! Trong nháy mắt đã đoán được, lần này tính kế bản thân, khả năng có quan hệ với Thánh Tử.
- Ai, ta đánh đã nửa ngày, hơi mệt chút, các ngươi chơi đi! Ta nghỉ ngơi một chút!
Vương Khả nói xong muốn rút lui.
Bắc đổ thần:
“...
Nam đổ thánh:
“...
Mẹ nó, chúng ta chơi với ngươi lâu như vậy, thua nhiều tiền như vậy, không phải là vì muốn ngươi đánh cược cùng Thánh Tử một trận sao? Thời khắc mấu chốt này, ngươi đừng đùa?
- Không chơi thì nhanh cút đi! Những người khác đâu, ai vào thì nhanh lên!
Thánh Tử ở một bên phối hợp nói.
Sắc mặt Bắc đổ thần, Nam đổ thánh lập tức tối đen, kịch bản không phải như thế!
- Đừng, đừng, Thánh Tử, ngươi đừng vội, chớ nóng vội!
Nam đổ thánh khuyên nhủ.
- Vương huynh đệ, sao ngươi có thể rút lui chứ? Hiện tại vận may của ngươi đang lên, không thừa thắng xông lên sao?
Bắc đổ thần lo lắng nói.
- Không được, các ngươi chơi đi, các ngươi chơi đi!
Vương Khả rất thẳng thắn lắc đầu.