Từ đầu đến cuối Vương Khả đều bảo trì thanh tỉnh, hiểu rõ thân phận của bản thân, bản thân mình là đồ dỏm!
Tà ma? Bản thân căn bản không phải là tà ma! Nhìn như được một đám tà ma tâng bốc, nhưng hơi không cẩn thận sẽ bị bại lộ, một khi bại lộ sẽ như thế nào? Rất rõ ràng sẽ giống như đám tù phạm chính đạo này, trở thành trà sữa trong tay đám tà ma! Chờ bị đám tà ma dùng ống hút đâm vào cổ rút máu!
Nhìn như Vương Khả đang cười cười nói nói, nhưng thực ra đó đều là kỹ năng diễn xuất lừa gạt nhiều năm, phi, lấy sự từng trải nhiều năm cố chống đỡ!
Một đám tà ma lôi kéo ngươi tới đánh bạc, ngươi dám không chơi sao? Không chơi chính là xa rời quần chúng, sẽ bị công khai xử tội, một khi vô ý bại lộ thì làm sao?
Về phần đánh bạc? Vương Khả nhận thấy loại đổ xúc xắc này chính là âm mưu, muốn móc sạch tiền của ta sao? Nằm mơ đi! Cho tới bây giờ chỉ có ta lừa gạt tiền người khác? Chứ làm gì có đạo lý người khác lừa tiền của ta?
Vì tham dự trò chơi của nhóm tà ma, vì không muốn bí mật bị phát hiện, vì không thua tiền, Vương Khả chỉ có thể lấy ra đồ vật mà bản thân quen thuộc trên địa cầu. Mạt chược!
Mạt chược là cái gì? là quốc tuý của Vương Khả trên địa cầu, đó là gien chảy xuôi ở trong huyết dịch, thời điểm Vương Khả còn nhỏ, hàng xóm láng giềng đã truyền thụ cho Vương Khả những kỹ năng thiết yếu, về sau trưởng thành, lại học được một chút tiểu xảo không thể cho người biết.
Đối mặt với một đám tà ma, từ trước tới giờ không sờ qua mạt chược, Vương Khả thất bại sao?
Mạt chược vừa vang, vạn lượng hoàng kim!
Lập tức, đại lao Thần Long đảo truyền đến tiếng cười nói của Vương Khả.
Loại cười nói này sẽ truyền nhiễm, không qua mấy canh giờ, tiếng mạt chược thanh thúy liền hấp dẫn nhóm tà ma đi ngang qua đại lao, nhóm tà ma nghe tiếng đi tới, lập tức không đi nữa.
Bởi vì, đời sống tinh thần của nhóm tà ma này vô cùng buồn tẻ, đặc biệt là đóng ở trên đảo, mỗi ngày trừ tu luyện ra, còn có thể làm gì? Đánh bạc sao? Trong lòng mọi người đều biết rõ, đánh bạc cũng là giả. Thính lực của mọi người ra sao? Không dùng pháp thuật, chỉ dùng lỗ tai xong, cũng có thể biết được xúc xắc mấy điểm, đánh cược cái gì? Có ý gì sao? Về phần dụng cụ đánh bạc khác, cũng gần như thế. Nhìn thấy đánh bạc, căn bản không có hứng, mặc cho người khác đoạt tiền sao?
Đồng An An vì tính kế Vương Khả, bắt nạt Vương Khả 'Không hiểu' nghề, mới tìm người kéo Vương Khả đi đánh bạc.
Nhưng hôm nay, chơi mạt chược lại khác! Ngươi nghe xúc xắc sao? Không cần, ta ném xúc xắc ở ngoài sáng, không cần nghe, tất cả mọi người đều thấy, sờ bài so vận khí, đánh bài dựa vào tính toán, nghe bài đấu tâm lý! Lúc này mới công bằng, lúc này mới kích thích.
Trong nháy mắt, cuộc sống khô khan trên Thần Long đảo được một bàn mạt chược truyền vào sức sống mạnh mẽ.
Nhóm tà ma chơi bời lêu lổng, nhao nhao đến đây xem cuộc chiến, cả đám chỉ điểm giang sơn, vô cùng náo nhiệt.
- Cái này tốt, cái này không thể là Thiên!
- Đúng vậy, lão bát, ngươi đã thua sạch tiền, nhanh lui ra đi, để cho ta lên trên!
- Ta tới, ta tới, công bình công chính, ta thích!
...
. ..
. ..
Một đám tà ma chen lấn muốn lên bàn, đều cho rằng trò mạt chược này là trò chơi đấu trí đấu dũng chân chính, so với cái xúc xắc cược lớn cược nhỏ kia thú vị hơn nhiều.
Đương nhiên, làm sao chúng tà ma biết lòng người hiểm ác? Đương nhiên Vương Khả sẽ không nói cho mọi người rất nhiều bí mật nhỏ liên quan tới bài mạt chược, bản thân hắn không ngốc!
Ở dưới sự khống chế của Vương Khả, tất cả mọi người có thua có thắng. Bốn người trên chiếu bài, đã sớm thay đổi mấy lần.
Lúc đầu Vương Khả có thể một mực ngồi ở trên chiếu bài không xuống, nhưng, vẫn có mấy lần phải ủ rũ, cúi đầu đi xuống.
Vương Khả thua?
Ở trong mắt người khác, Vương Khả không thua không thắng, chỉ là xuống dưới nghỉ ngơi mà thôi.
Nhưng không phải là Vương Khả không thua không thắng, mà là vòng tay trữ vật của hắn đã chất đầy, nhét không lọt, tiếp tục thắng tiền nữa, sẽ bị lộ, chuyện này không phù hợp cái tên Vương Khả nhân sắt. Lui xuống dưới là vì thay cái vòng tay không để tiếp tục cất tiền.
- Ta nghỉ ngơi một chút, các ngươi tiếp tục!
Vương Khả rất vất vả mới lui xuống dưới được.
Sau khi rời khỏi chiếu bạc, Vương Khả đến nơi hẻo lánh nghỉ ngơi, tự nhiên xử lý thu hoạch lần này một phen.
Phát tài, phát tài! Quả nhiên trên bàn mới là nơi kiếm tiền tốt!
Ân, không thể bại lộ, không thể bại lộ! Khiêm tốn, khiêm tốn!
...
Trong một gian đại điện, Thần Long đảo.
Đồng An An lạnh lùng nhìn tên tà ma trước mặt.
- Đàn chủ, ta, ta thật sự không tham ô mà!
Vẻ mặt tên tà ma kia khổ sở.
- Không tham ô? Vậy tiền đâu? Tiền ta cho các ngươi đâu?
Đồng An An lạnh lùng nói.
- Đàn chủ, ngươi bảo chúng ta tiếp Vương Khả đánh bạc, để hắn thắng chút tiền, để hắn bành trướng, chúng ta đều làm theo, thế nhưng, thế nhưng kinh phí ngươi cho để làm việc, không đủ, chúng ta, chúng ta đều thua sạch rồi!
Tên tà ma kia vẫn còn sợ hãi nói.
- Thua sạch? Ta bảo các ngươi mang Vương Khả đi chơi, vì để cho Vương Khả bành trướng, chứ không phải để cho các ngươi đi đưa tiền, cho Vương Khả chút lợi lộc là đủ rồi, kinh phí ta cho làm việc nhiều như vậy, ngươi thua sạch rồi sao? Tất cả đều thua bởi Vương Khả?
Đồng An An trợn mắt nói.
- Cũng không phải là toàn bộ thua bởi Vương Khả, mà là có rất nhiều người tới tham gia, chúng ta, chúng ta thua cho người khác!
Tên tà ma kia khổ sở nói.
- Không phải danh xưng của ngươi là Bắc đổ thần sao? Còn có tên huynh đệ kia của ngươi nữa, cái gì mà Nam đổ thánh! Các ngươi bại bởi Vương Khả, ta có thể hiểu nguyên nhân là ngươi vì Vương Khả, ngươi mới biến thành ngươi mới! Nhưng những tên tà ma khác cũng không có chơi qua mạt chược, mấy cái đổ thần, đổ thánh các ngươi cũng không thắng được sao?
Đồng An An trợn mắt nói.
- Trò mạt chược này không giống, tất cả mọi người là đệ tử Ma Giáo, đều biết pháp thuật, lại nhìn chằm chằm vào chúng ta, chúng ta không có cách nào gian lận! Chỉ có thể dựa vào vận khí sờ bài, ta . . . !
Vẻ mặt tên tà ma kia khổ sở nói.
Đồng An An nóng nảy:
- Vương Khả nghiện chưa?
- Chưa, Vương Khả không thua không thắng, ta thấy hắn còn hối hận, mấy lần rời khỏi bàn đều đi đến nơi hẻo lánh thở dài, nghĩ đến . . . !
Tên tà ma kia cười khổ nói.
- Đừng để người khác lên bàn, chỉ mấy người các ngươi chơi với Vương Khả, để hắn thắng!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Thế nhưng mà, chúng ta không có tiền!
- Ta bao các ngươi!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Bao? Chúng ta một mực thua thì sao?
- Đánh rắm, tiền của lão tử là gió lớn thổi tới à? Ta bảo các ngươi xài tiết kiệm một chút, tế thủy trường lưu*, chậm rãi thua! Có thua có thắng là được! Mục đích là để Vương Khả đắc ý, để hắn nghiện, để hắn tùy tiện, không phải ném tiền đi!
Đồng An An lạnh lùng nói. (*tế thủy trường lưu: nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài)
- Thế nhưng, bài mạt chược nhiều biến số, chúng ta không thể khống chế! Ba bài của chúng ta rắm rối, Vương Khả thì một bài thuần một sắc, đối đối hồ, chúng ta liền . . . !
Sắc mặt Đồng An An trở nên khó coi, Bắc đổ thần, Nam đổ thánh chó má, ngay cả thắng thua cũng không khống chế được?
- Thôi, vậy thì tùy tiện, nếu không thể lôi kéo, ngày mai sẽ động thủ, hôm nay ngươi trở về, cố hết sức để cho Vương Khả thắng, ngày mai chúng ta sẽ để Vương Khả trúng chiêu, một lần bắt hắn lại, hắn ăn bao nhiêu, ta bắt hắn nôn ra bấy nhiêu!