Bất Diệt Thần Vương

Chương 162: Đối đãi khác nhau (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Đừng ồn ào, tên đệ tử Ma Giáo nào bị giam giữ, cũng hô hào bản thân có quan hệ có bối cảnh, lừa gạt ai đấy? Lần trước còn có người nói mình là ngoại tôn của Ma Tôn nữa? Kết quả tra ra là một tên gạt người, ngươi đoán chúng ta sẽ làm gì? Bị đánh không thành hình người, đến bây giờ còn không khôi phục lại đấy! Đừng quấy rầy chúng ta đánh bạc! Bằng không, lão tử đánh chết ngươi!

Một tên tà ma đang đánh bạc, trợn mắt nhìn Chu Yếm.

Chu Yếm:

“...

Ta thực sự là cháu trai đường chủ mà, tại sao các ngươi không chịu tin chứ? Mặc dù thúc tổ giận ta, nhưng vẫn rất thương ta, trở về khẳng định sẽ thả ta ra ngoài.

- Này, ta nói là sự thật, ta tên là Chu Yếm, đại vương Đại Thanh, các ngươi không biết ta sao? Thúc tổ ta là Chu Hồng Y, ta . . . !

Chu Yếm vẫn tiếp tục kêu gào.

- Ba!

Một tiếng ba giòn vang, trên mặt Chu Yếm nhiều hơn một dấu bàn tay, ngoan ngoãn đi trở về chỗ Vương Khả.

Từ đầu đến cuối Vương Khả đều không nói chuyện, trơ mắt nhìn Chu Yếm che miệng bị đánh trở về. Còn may bản thân thông minh, không có la hét ầm ĩ, bằng không xui xẻo chính là ta!

Chu Yếm không chỉ bị đánh trên mặt, còn có uất ức trong lòng, mẹ nó, bản thân nói là sự thật mà.

- Nhìn cái gì vậy? Vương Khả, đừng cho rằng ta bị đánh, là ngươi có thể chế giễu. Hừ, rất nhanh thúc tổ sẽ thả ta ra, ngược lại, thúc tổ ta muốn giết ngươi, khẳng định ngươi chết chắc. Ngươi so với ta thảm hơn, so với ta thảm hơn gấp trăm lần!

Chu Yếm nổi giận mắng.

Đúng vào lúc này, đám tà ma bên ngoài cửa nhà lao, lập tức dừng đánh bạc lại, cùng nhau khẩn trương nhìn một đám tà ma đi tới, người dẫn đầu chính là Đồng An An, người đứng đầu Thần Long đảo, đón tiếp Chu Hồng Y ở bến tàu lúc trước,!

- Đàn, đàn chủ, ngài, sao ngài lại tới đây?

Một đám ngục tốt tỏ vẻ mặt khẩn trương nói.

Đồng An An không để ý đến đám ngục tốt, hai mắt nhìn bốn phía, giống như đang tìm ai.

- Nhìn đi, nói không chừng người này phụng mệnh lệnh của thúc tổ ta tới giết ngươi, Vương Khả, ngươi nhất định phải chết! Ta nói rồi, ngươi làm sao có thể so với ta, hiện tại ngươi thảm gấp trăm lần!

Chu Yếm nhỏ giọng nói.

Quả nhiên, Đồng An An bên ngoài nhà tù nhìn thấy Vương Khả, đột nhiên ánh mắt sáng lên.

- Các ngươi đều mù rồi sao? Các ngươi dám nhốt ân nhân của đường chủ ở nơi dơ dáy bẩn thỉu kia sao? Còn nhốt chung cùng một đám tù phạm chính đạo nữa? Các ngươi có muốn ta đánh các ngươi hay không?

Đồng An An quát mắng.

- Hả?

Quần ma sững sờ, không rõ ràng cho lắm.

Sắc mặt Chu Yếm cũng cứng đờ, cảm thấy không đúng?

- Nhanh, nhanh, mở cửa ra!

Đồng An An lập tức đi đến vị trí phòng giam của Vương Khả.

Ngục tốt nhanh chóng mở cửa ra, còn Đồng An An thì lập tức xông vào trong đó, mặc kệ người khác nghi hoặc, Đồng An An một phát bắt được tay Vương Khả:

- Vị Vương huynh đệ này, khiến ngươi chịu khổ rồi, tại hạ quản giáo không nghiêm, thứ tội, thứ tội!

Nhóm tà ma:

“. . .

Đám tù nhân chính đạo:

“. . .

Chu Yếm:

“...

Tình huống gì đây?

- Thật ra ta cũng không bị sao, ngươi đây là . . . ?

Vương Khả không hiểu nhìn về phía Đồng An An.

Bản thân không biết hắn? Khách khí như vậy làm gì?

- Vương huynh đệ, mau mau, chúng ta ra ngoài nói, làm sao có thể để ngài đợi đâu ở nơi dơ dáy bẩn thỉu này được? Vừa rồi, ta đã tìm hiểu rõ ràng, lần này, ngài cứu vô số đệ tử Ma Giáo ta, càng cứu đường chủ một mạng! Đối với Ma Giáo ta chính là có công lớn! Đường chủ đăng nóng giận, chờ hắn bớt giận, nhất định ngươi sẽ bay thẳng lên mây xanh! Nào, nào, mời ra ngoài!

Đồng An An khách khí mời Vương Khả ra khỏi phòng giam.

Nhóm tà ma mà Đồng An An mang tới, cũng nhanh chóng giúp Vương Khả cở xiềng xích trên người.

- Một đám không có mắt, nhìn kỹ đi, đây là Vương huynh đệ, về sau ai dám lãnh đạm, ta lột da của các ngươi!

Đồng An An quát mắng đám tà ma.

- Đàn chủ thứ tội, chúng ta, trước đó chúng ta không biết!

- Đừng xin ta tha tội, mà xin Vương huynh đệ tha tội ấy!

Đồng An An quát mắng.

- Vương huynh đệ, lúc trước có nhiều chỗ đắc tội, xin huynh đệ đừng trách!

Đám tà ma lập tức xin lỗi Vương Khả.

- Người không biết không có tội, ta cũng không chịu khổ gì, tất cả mọi người đều theo phép công mà làm, không trách không trách!

Vương Khả cười nói.

Cứ như vậy, dưới sự giúp đỡ của một đám tà ma, Vương Khả được cởi gông xiềng, ra khỏi phòng giam, đi đến cách đó không xa ngồi xuống, có tà ma còn dâng trà lên, để Vương Khả có loại hưởng thụ giống như ở nhà.

Tình cảnh này, khiến một đám tù phạm chính đạo lộ ra vẻ không hiểu, đương nhiên, sững sờ nhất phải kể tới Chu Yếm.

- Chuyện này, chuyện này, là tình huống gì vậy? Có phải các ngươi nhầm rồi hay không? Còn ta thì sao? Vì sao không thả ta ra? Còn có ta nữa mà!

Chu Yếm buồn bực muốn thổ huyết.

Vừa mới nói Vương Khả sẽ thảm hơn gấp trăm lần với mình? Mẹ nó, tại sao bỗng nhiên hắn được tự do? Còn có người đấm chân đang trà cho hắn? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Vì sao chứ? Ta mới là cháu trai của thúc tổ! Vì sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 47%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️