Trương Chính Đạo hưng phấn nói.
- Cút!
Vương Khả trừng mắt liếc gia hỏa không biết xấu hổ kia một cái.
Mọi người nhanh chóng thu thập, sau đó theo địa đạo của Vương gia đại trạch nhanh chóng rời khỏi, Vương Khả vốn dự định tẩy sạch linh thạch của Chu Tiên Trấn, nên đường hầm chạy trốn đã sớm đào xong.
Loại thủ đoạn này, Trương Chính Đạo tập mãi thành quen, đệ tử Vương gia càng quen tay hay việc.
Nhưng U Nguyệt công chúa vừa mới bị Nhiếp Thiên Bá đưa tới, lại tràn đầy nghi hoặc. Đại, tiểu biểu tỷ vịn U Nguyệt công chúa chân chính, nhanh chóng xông vào trong địa đạo.
U Nguyệt công chúa toàn thân vô lực, miệng không thể nói, nhưng từ trong đám người nói chuyện, đã có chút hiểu lờ mờ.
Bản thân mới ra ổ sói, bây giờ lại vào... vào một ổ lường gạt?
…
Ngày thứ hai, mặt trời lên cao, gà trống của Chu Tiên Trấn gáy vang.
Đệ tử Nhiếp gia tay cầm đao kiếm canh giữ ở ngoài cửa Vương gia, rất nhanh dẫn tới toàn trấn ghé mắt.
- Nhiếp gia vây Vương gia lại?
- Bọn họ không phải muốn cướp U Nguyệt công chúa đó chứ?
- Đây cũng quá rõ ràng rồi!
- Nhiếp gia thật ác độc!
- Ta còn đang mua sản phẩm tài chính của Vương gia, nếu Vương gia bị diệt, vậy sản phẩm tài chính của ta làm sao bây giờ?
. ..
. ..
. ..
Trên Chu Tiên Trấn nghị luận ầm ĩ, cả đám tu tiên giả nhanh chóng chạy đến.
Nhưng Nhiếp gia chung quy là đệ nhất thế gia của Chu Tiên Trấn, võ lực mạnh mẽ, làm cho không người nào có thể tới gần.
Cửa chính Vương gia.
Nhiếp Thiên Bá nhìn đại môn, đêm qua tâm bình tĩnh, lại trở nên có chút bất an.
- Gia chủ, đêm qua không phải chúng ta chuẩn bị diệt cả nhà Vương gia sao? Sao bây giờ chúng ta lại bảo vệ bọn họ một đêm?
Một đệ tử Nhiếp gia cổ quái hỏi.
Sắc mặt của Nhiếp Thiên Bá cũng trở nên khó coi:
- Im miệng, chúng ta là thủ hộ Trương thượng tiên!
Đám đệ tử Nhiếp gia không dám lắm miệng, nhưng phiền não trong lòng Nhiếp Thiên Bá càng ngày càng mạnh.
Hôm qua không phải đến điều tra Trương thượng tiên thật giả sao? Từ lúc nào bắt đầu, bản thân lại tin tưởng Trương thượng tiên là thật? Còn đưa “nha hoàn của U Nguyệt công chúa tới?
- Không có vấn đề, không có vấn đề, bọn họ đều ở trong Vương gia đại trạch, không chạy thoát được!
Nhiếp Thiên Bá nói thầm.
Thế nhưng mặt trời lên cao, đại môn của Vương gia còn chưa mở ra.
- Gia chủ, chúng ta, chúng ta có thể bị lừa gạt hay không?
Một đệ tử Nhiếp gia lo lắng hỏi.
Sắc mặt của Nhiếp Thiên Bá cứng đờ:
- Không có khả năng!
Đám đệ tử Nhiếp gia chỉ có thể im miệng.
Thẳng đến giữa trưa, Vương gia đại trạch vẫn không có động tĩnh, ngay cả cửa lớn cũng không mở, Nhiếp Thiên Bá rốt cục cảm giác được không bình thường.
- Đi gõ cửa! Nhẹ chút, không nên quấy rầy Trương thượng tiên!
Nhiếp Thiên Bá phân phó một thuộc hạ.
Có thuộc hạ đi gõ cửa.
Đông đông đông!
Thế nhưng trong Vương gia đại trạch căn bản không có đáp lại.
- Gõ lại!
Đông đông đông, đông đông đông, đông đông đông...
Tiếng đập cửa càng ngày càng nhanh, càng ngày càng lớn, thế nhưng bên trong không có chút động tĩnh.
- Không, không, không có khả năng!
Nhiếp Thiên Bá kinh hoảng nói.
Nhiếp Thiên Bá đã ý thức được mình bị lừa gạt, bỗng nhiên đạp đại môn một cái.
Oanh!
Đại môn bị đạp ra, nhưng trong Vương gia đại trạch trống rỗng, cái gì cũng không có.
- A? Không giống hôm qua nha? Lúc trước trong Vương gia đại trạch có đủ loại cây cảnh quý báu? Không thấy? Đi đâu rồi? Còn nữa, người đâu? Sao một người cũng không có?
Một đệ tử Nhiếp gia cả kinh kêu lên.
- Lục soát, nhanh lục soát, nhanh, nhanh!
Nhiếp Thiên Bá cả kinh kêu lên.
Nhiếp Thiên Bá bay thẳng về phía hậu viện, đệ tử Nhiếp gia cũng nhanh chóng phóng tới các phòng.
Vừa đến hậu viện, phát hiện hậu viện trống không.
- Không có khả năng, ha ha ha, không có khả năng, ta làm sao có thể bị lừa? Nhất định là ảo giác, nhất định là ảo giác!
Cái trán của Nhiếp Thiên Bá ứa ra mồ hôi, chạy vào đại điện tiếp khách của Vương gia.
Trong đại điện tiếp khách, ngày xưa bày đầy vật phẩm trang sức. Nhưng bây giờ trống rỗng, chỉ còn lại bốn bức tường.
Dời sạch?
- Gia chủ, đã lục soát qua, trong Vương gia đại trạch không có một người!
Một đệ tử Nhiếp gia hoảng sợ chạy đến bẩm báo.
- Gia chủ, đã lục soát, trong Vương gia đại trạch, đồ vật trong các phòng, toàn bộ không thấy, giường, bàn, ghế, nồi chén bát đũa mất hết! Vương gia làm sao có thể ở trong vòng một đêm dời đi hết thảy như vậy?
- Gia chủ, Vương gia khẳng định sớm có dự mưu, đã chuyển sạch mọi thứ, chỉ còn lại có bốn bức tường!
. ..
. ..
. ..
Cả đám thuộc hạ đến đây bẩm báo, để da đầu của Nhiếp Thiên Bá tê dại.
- Vương Khả? Hắn nghèo đến điên rồi sao? Tất cả mọi thứ đều dọn đi? Hết sạch? Một chút manh mối cũng không có sao? Tìm, tiếp tục tìm, khẳng định còn có manh mối, bọn họ còn có thể lên trời hay sao? Khẳng định là có địa đạo!
Nhiếp Thiên Bá tức đến run rẩy nói.
Nhiếp Thiên Bá muốn đập bàn, thế nhưng bốn phía trống rỗng, chỉ còn lại bốn bức tường, nơi nào có cái bàn để cho Nhiếp Thiên Bá đập?
- Vâng!
Một đám thuộc hạ nhanh chóng đi tìm kiếm.
Bây giờ Vương gia trống rỗng, đích xác là rất dễ tìm.
- Gia chủ, thuộc hạ nhìn xung quanh, Vương Khả ngay cả giấy vệ sinh trong nhà xí cũng mang đi! Căn bản không có lưu lại một chút manh mối!
Một thuộc hạ đến đây bẩm báo.
Nhiếp Thiên Bá rốt cục nghĩ thông suốt, Vương Khả bắt được U Nguyệt công chúa là giả, Trương thượng tiên kia cũng là giả, hắn là vì lừa gạt mình, thiết kế một âm mưu chờ mình vào bẫy. Mình bị Vương Khả lừa xoay quanh, còn đưa U Nguyệt công chúa chân chính cho Vương Khả?
Nhiếp Thiên Bá tức đến run run, lại tìm không thấy đồ vật để đập, cuối cùng phải lấy ngọc bội bên hông, hung hăng ném xuống đất.
- Ba!
Ngọc bội vỡ nát, Nhiếp Thiên Bá rốt cục không nhịn được hô lên:
- Vương Khả, ngươi cái tên lừa gạt này, ta muốn giết ngươi!