Trương Thần Hư vẫn còn sợ hãi nói.
- Nhiếp Diệt Tuyệt? Vậy nàng đâu?
Trương Ly Nhi hiếu kỳ nói.
- Bị Vương Khả giết!
Trương Thần Hư nhớ lại nói.
- Cái, cái gì? Vương Khả giết Nhiếp Diệt Tuyệt?
Trương Ly Nhi không tin nói.
- Một kiếm xuyên tim!
Trương Thần Hư nuốt một ngụm nước bọt kinh hãi nói.
Trương Thần Hư cũng không nghĩ đến, Vương Khả lại độc ác như vậy!
Trương Chính Đạo càng há to mồm, ngươi nghĩ sai rồi? Vương Khả dám giết Nhiếp Diệt Tuyệt?
Hắn không muốn sống nữa sao? Trở về làm sao bẩm báo Thiên Lang Tông? Ngươi đây không phải mở mắt nói lời bịa đặt sao?
- Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?
Trương Ly Nhi cau mày nói.
- Ta, chúng ta cũng không biết, hôm nay, thật là loạn!
Trương Thần Hư mờ mịt nói.
Công chúa U Nguyệt là ma trong ma? Nhiếp Diệt Tuyệt nhập ma? Nhiếp Diệt Tuyệt bày trận tru ma! Cái tên đại lừa gạt Vương Khả trở về từ lúc nào? Còn giết Nhiếp Diệt Tuyệt? Nào chỉ là loạn, Trương Thần Hư cảm giác cái đầu bày mưu tính kế của mình, đã không kịp theo tiết tấu trước mắt.
Thế nhưng, bất kể như thế nào, vương triều Đại Thanh cũng xong đời rồi, bởi vì Trương Thần Hư ở Chu Tiên trấn đã nhìn thấy, Chu Yếm nhập ma.
Làm sao đệ tử Ma Giáo có thể làm nhân vương?
Vương triều Đại Thanh kết thúc!
Đệ tử những tiên môn khác chạy lục tục tới, cũng vì kiếp nạn của vương cung Đại Thanh hôm nay mà rung động. Tin tức nhanh chóng hướng truyền về Thập Vạn Đại Sơn.
Địa cung dưới vương cung Đại Thanh lại bị chôn vùi một lần nữa, Nhiếp Thiên Bá chật vật chữa thương trong đó.
- Người giết Nhiếp Diệt Tuyệt chính là ta, không phải Vương Khả! Các ngươi nghĩ sai rồi, ta mới là anh hùng của các ngươi, khụ khụ!
Nhiếp Thiên Bá tức giận không nhịn được ho ra máu.
Bản thân liều chết làm tất cả những thứ này, lại trở thành công lao của Vương Khả? Quan trọng là tên Vương Khả này, lại không nhập ma, hắn vẫn là đệ tử chính đạo. Đám tà ma các ngươi, cảm tạ Vương Khả, cảm tạ cái rắm à!
Ai tới cứu ta với? Ta bị giam ở trong địa cung rất nhiều ngày, thương thế rất nặng, ta thật thê thảm mà!
...
Vương cung Đại Thanh, phủ đại tướng quân.
Cả đám để tử Vương gia lo lắng, đi qua đi lại. Lúc này, một tên đệ tử Vương gia đi vào đại điện.
- Thế nào? Có tin tức cua gia chủ không?
Tam thúc công lo lắng nói.
- Người của chúng ta ở ngoài thành nhìn thấy, gia chủ bị đệ tử Ma Giáo cứu đi, cụ thể đi nơi nào, người chúng ta theo không kịp!
Tên đệ tử Vương gia kia lo lắng nói.
- Gia chủ bình an là tốt! Gia chủ rời khỏi Thanh Kinh, nếu muốn tìm chúng ta, sẽ cho chúng ta biết!
Tam thúc công nói ra.
- Vậy, công chúa U Nguyệt thì sao? Cần thông báo Thiên Lang Tông hay không?
Đại biểu ca lo lắng nói.
Lần này, cứu được công chúa U Nguyệt ra, lại ném gia chủ ở lại, chuyện này . . . !
- Không cần thông báo bất luận kẻ nào, chúng ta bảo vệ tốt công chúa U Nguyệt là được, tiểu chất nữ, ngươi chăm sóc công chúa U Nguyệt, đợi nàng tỉnh lại! Chờ đợi gia chủ an bài!
Tam thúc công dặn dò nói.
- Vâng!
Tiểu biểu tỷ gật đầu một cái.
- Vậy bây giờ chúng ta làm cái gì?
Lại một người hỏi.
- Không phải gia chủ đã an bài rồi sao? Vương triều Đại Thanh xong đời, chính là thời điểm chúng ta khởi binh đoạt thiên hạ, tiếp theo, ta phong tỏa tin tức Thanh Kinh, đồng thời, lấy thân phận đại tướng quân, lập tức thu nạp quân đội vương triều Đại Thanh, lương thảo, binh khí, tình báo, vân...vân, phiền phức chư vị rồi!
Đại biểu ca trịnh trọng nói.
- Yên tâm! Gia chủ dặn dò, tự nhiên chúng ta sẽ toàn lực ứng phó!
Chúng đệ tử Vương gia nói.
- Chờ gia chủ trở về, nhất định chúng ta phải đưa cho gia chủ một phần giang sơn!
Đại biểu ca siết chặt quả đấm nói.
- Được!
Đám người lên tiếng trả lời.
...
Thiên Lang Tông!
Một vệt sáng từ phía nam bắn đến, trong nháy mắt bay thẳng vào đại trận Thiên Lang Tông.
- Oanh!
Ánh sáng đâm vào phía trên đại trận, tiếng nổ ầm ầm vang lên, khiến vô số đệ tử Thiên Lang Tông lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Là Định Quang Kính? Tại sao chỉ có Định Quang Kính trở về?
Có người kinh ngạc nói.
Đồng thời, có đệ tử mở đại trận ra, để Định Quang Kính nhanh chóng bay vào bên trong đại trận, rơi vào đại điện tông chủ, lúc này mới bình tĩnh trở lại.
Nhưng, bỗng nhiên Định Quang Kính bay trở về Thiên Lang Tông, vẫn khiến rất nhiều người chú ý, đặc biệt là đại sư huynh Mộ Dung Lục Quang.
- Định Quang Kính? Nếu ta nhớ không sai, lần trước sư tôn về tông, đã tìm tông chủ mượn, sư tôn chưa trở về, tại sao Định Quang Kính lại trở về trước?
Mộ Dung Lục Quang kinh ngạc nói.
- Đại sư huynh, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì hay sao?
Một tên đệ tử Đông Lang Điện lo lắng nói.
- Có thể xảy ra chuyện gì? Sư tôn Nhiếp Diệt Tuyệt ta, tung hoành Thập Vạn Đại Sơn, ai có thể giữ sư tôn ta lại?
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
- Thế nhưng mà . . . !
Mộ Dung Lục Quang cũng nhíu mày:
- Ta vẫn đang trong thời gian nghiền ngẫm lỗi lầm, không tiện ra ngoài, các ngươi phái người đi tìm hiểu một phen, có lẽ bên trong Thập Vạn Đại Sơn có người từng thấy sư tôn!
- Vâng!
Chẳng biết tại sao trong lòng Mộ Dung Lục Quang, sinh ra một cỗ bất an.
Không qua mấy ngày, bỗng nhiên một tên sư đệ hoảng loạn chạy tới.
- Đại sư huynh, không xong rồi, không xong rồi, vừa rồi Kim Ô Tông truyền đến tin tức, nói, nói . . . !
- Nói cái gì?
- Nói điện chủ Đông Lang Điện, Nhiếp Diệt Tuyệt, bị Vương Khả giết!
Đệ tử kia lo lắng nói.
- Hoang đường!
Mộ Dung Lục Quang trừng mắt không tin nói.
- Là thật! Không tin, ngươi đi hỏi!
Đệ tử kia lo lắng nói.
Mộ Dung Lục Quang lập tức biến sắc, lúc này, nào còn tâm tư nghiền ngẫm lỗi lầm? Cầm kiếm của mình lên, xông ra ngoài.
Vương Khả? Giết sư tôn? Mắt các ngươi mù à?