Phế tích Nhiếp gia!
Vô số tà ma bao vây nơi này lại, một vài tà ma càng giơ thẳng binh đao lên, lạnh lùng nhìn về phía đám đệ tử Kim Ô Tông.
Đám người Trương Thần Hư đã bị trọng thương, làm sao chạy thoát được? Lần này, lại bị Vương Khả hại chết.
- Lại là các ngươi?
Chu Hồng Y híp mắt nhìn về phía đám người Trương Thần Hư.
Hiển nhiên, Chu Hồng Y đã nhận ra, trước đây không lâu ở Lang Tiên trấn, chính là đám người này hại bản thân bại lộ thân thể, mất hết thể diện. Hoá ra là bọn họ?
- Đường chủ, ngươi biết bọn hắn?
Một đám tà ma lộ vẻ nghi hoặc.
Vương Khả lại giành trước, tiến lên một bước:
- Đệ tử Kim Ô Tông? Hừ, đám ngụy quân tử chính đạo các ngươi, rốt cục cũng nếm mùi đau khổ? Dũng khí lúc trước mai phục nhóm người đại ca ta của các ngươi đâu? Đến đây, đến giết đi!
Vương Khả ngang ngược, càn rỡ đi đến trước mặt đám người Trương Thần Hư, một bộ cáo mượn oai hùm, khiến chúng tà ma dồn dập nhíu mày, tiểu tử này cứ như vậy đi qua, không muốn sống nữa sao? Với chút tu vi ấy, nhất định sẽ bị đám đệ tử chính đạo này vây quanh, loạn đao chém chết?
Ngang ngược càn rỡ, phùng mồm chửi rủa?
Chúng đệ tử Kim Ô Tông lập tức trừng to mắt, tên khốn này, cho rằng lẫn vào trong Ma Giáo, là chúng ta không có biện pháp bắt ngươi sao? Lão tử nói một câu, là có thể khiến ngươi chết không có chỗ chôn, muốn chết thì cùng chết!
Thời điểm chúng đệ tử Kim Ô Tông muốn vạch trần Vương Khả, Vương Khả lại quay lưng về phía nhóm tà ma, không ngừng nháy mắt với đám người Trương Thần Hư. Đồng thời dùng khẩu ngữ, trần chụi nói chuyện, không phát ra âm thanh.
Trương Thần Hư nhìn khẩu hình miệng Vương Khả, lập tức đọc được ý nghĩa.
- Nếu không muốn chết, tất cả câm miệng! Ta cứu các ngươi. Phối hợp với ta trước ngăn chặn bọn họ, ta sẽ giúp các ngươi liên hệ Kim Ô Tông!
Vương Khả dùng khẩu ngữ nói.
Phối hợp? Phối hợp cái rắm à, Vương Khả ngươi chính là kẻ tham sống sợ chết, lo lắng chúng ta làm lộ bí mật của ngươi thì có?
- Sư huynh, liều mạng với bọn hắn, nói không chừng có thể giết ra một đường máu!
Một tên đệ tử Kim Ô Tông dữ tợn nói.
Nhưng Trương Thần Hư lại ngăn vị sư đệ xung động kia lại, giết ra ngoài? Mẹ nó, nếu như ta ở thời kỳ toàn thịnh còn có gan đánh cược một lần, bây giờ căn bản chính là tự tìm cái chết.
Ta bị Chu Hồng Y chú ý, hắn sẽ thả ta đi sao? Với bộ dạng này của chúng ta, làm sao trốn được?
Trương Thần Hư gắt gao nhìn chằm chằm vào Vương Khả, trong lòng tức giận! Vừa rồi ta còn có thể làm thịt Vương Khả, tại sao hiện tại ta phải nhìn sắc mặt Vương Khả chứ?
- Hừ, các ngươi muốn thế nào?
Trương Thần Hư hung tợn nhìn về phía Vương Khả.
Bộ dạng kia là ngươi không cứu được chúng ta, vậy cùng đồng quy vu tận, chúng ta sẽ nói ra thân phận của ngươi.
Vương Khả không có mở miệng, tà ma xung quanh đều cười giễu.
- Muốn thế nào? Nếu dám giết đệ tử Ma Giáo ta, vậy cũng phải chuẩn bị tâm lý bị chúng ta ăn, các huynh đệ, cùng ta phân thây đám đệ tử Kim Ô Tông này!
Một tên tà ma hét lớn.
- Tốt!
Chúng tà ma hô to một tiếng, mắt thấy sắp sửa đánh tới.
- Không thể tiện nghi bọn họ như vậy được!
Vương Khả hét lớn một tiếng.
- Hả?
Tất cả mọi người nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả nghiêng đầu:
- Đường chủ, giết đám đệ tử Kim Ô Tông này như vậy, khó giải mối hận trong lòng ta và thù của các đại ca ta, không thể để đám hung thủ này dễ dàng chết như vậy!
- Ngươi muốn thế nào?
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Không phải Minh Ma đại hội sắp diễn ra sao? Trên Minh Ma đại hội, sao có thể thiếu tù phạm chính đạo? Thuộc hạ đề nghị, mang đám đệ tử Kim Ô Tông này, đưa đến trên Minh Ma đại hội, để cho tất cả huynh đệ Ma Giáo ta nhục nhã một phen, sau đó ở trên Minh Ma đại hội kết thúc sinh mệnh của bọn họ! Phải để tất cả đệ tử chính đạo biết rõ, kết quả đắc tội Ma Giáo ta!
Vương Khả hung ác nói.
- Ngươi bị điên rồi, trực tiếp ăn là được, cần gì đợi đến Minh Ma đại hội?
- Ngươi chỉ lắm chuyện, ăn trên Minh Ma đại hội, với ăn hiện tại, có gì khác nhau?
- Giết gà dọa khỉ cho chính đạo nhìn sao? Ngươi có bị bệnh không, chính ma bất lưỡng lập, lại còn cần cởi quần đánh rắm sao?
. ..
. ..
. ..
Một đám tà ma lập tức lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Vương Khả tỏ vẻ đắng chát:
- Đường chủ thứ tội, là tiểu tử lắm mồm, ta, ta cũng chỉ là trong lòng quá tức giận bọn hắn giết nhóm người đại ca ta, còn nữa, ta chỉ muốn dương cao thanh thế cho Minh Ma đại hội, Minh Ma đại hội cũng không thể chỉ có một cái Minh Thai Chi Thân! Như thế quá vắng lạnh, nếu chính đạo biết được, chẳng phải là chê cười chúng ta sao? Quá mất mặt!
Vương Khả nói xong, không dám khuyên nữa, nhưng ánh mắt lại nhìn về Chu Hồng Y.
Bởi vì Vương Khả biết, Chu Hồng Y có thể quyết định ở nơi này, chỉ cần hắn gật đầu, vậy sẽ không có vấn đề.
Mặc dù vẫn không rõ ràng quan hệ giữa Nhiếp Diệt Tuyệt và Chu Hồng Y, nhưng ngày đó gặp nhau, bọn họ đều ôm nhau, khẳng định có gian tình! Chu Yếm nói Minh Ma đại hội là do Nhiếp Diệt Tuyệt tổ chức, ta nói giúp Nhiếp Diệt Tuyệt giữ thể diện, ngươi sẽ không đồng ý sao?
Giúp Thanh nhi giữ thể diện? Chuyện này, có gì mà Chu Hồng Y không muốn?
- Được, nói hay lắm, bản đường chủ thích nhất loại đệ tử trọng tình trọng nghĩa như ngươi, quyết định như vậy đi, đưa đến Minh Ma đại hội! Tránh lúc đó một mình công chúa U Nguyệt không đủ chia ăn! Đương nhiên, nếu bọn họ phản kháng, vậy liền giết hết!
Chu Hồng Y vung tay lên quyết định.
- Vâng!
Nhóm tà ma phiền muộn.
Trương Thần Hư giương mắt nhìn Vương Khả, tên đại lừa dối này, ở trong đám ma đạo, thật sự là hô phong hoán vũ? Nói cái gì cũng có người tin tưởng? Vì sao chứ? Các ngươi đều là thiểu năng trí tuệ tập thể sao?
Trương Thần Hư chỉ thấy Vương Khả khoe khoang khoác lác, không thấy được lời nói của Vương Khả đi qua đáy lòng Chu Hồng Y. Không phải ai cũng biết Chu Hồng Y và Nhiếp Diệt Tuyệt có gian tình. Vương Khả giúp Nhiếp Diệt Tuyệt cân nhắc chu toàn, tự nhiên Chu Hồng Y toàn lực ủng hộ.