- Hả?
Mọi người nhìn về phía công chúa U Nguyệt.
Đương nhiên, phần lớn tà ma cũng không quen biết công chúa U Nguyệt, chỉ có Chu Hồng Y là đã nhìn qua chân dung công chúa U Nguyệt.
- Ngươi chính là công chúa U Nguyệt? Ngươi nói, vừa rồi tiểu tử này che chở ngươi?
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Đúng!
Công chúa U Nguyệt gật đầu một cái.
Thời khắc chúng tà ma xác định thân phận công chúa U Nguyệt, ánh mắt cả đám trở nên đỏ ngầu, giống như nhìn thấy đồ ăn hết sức thơm ngon hợp khẩu vị vậy.
Vương Khả nhìn thấy phản ứng của chúng tà ma, cũng cảm thấy một trận may mắn, còn may Nhiếp Diệt Tuyệt giam giữ công chúa U Nguyệt ở Chu Tiên trấn, nếu giam giữ ở vương cung Đại Thanh, nói không chừng đã sớm bị ăn trộm.
Thế nhưng, hôm nay cũng thảm!
- Không phải ngươi muốn ăn công chúa U Nguyệt, ngược lại che chở công chúa U Nguyệt? Vậy các ngươi tới làm gì?
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Ta, ta cũng không biết, là các đại ca dẫn ta tới! A, đúng rồi, Thanh Vương nhắc tới Thanh tiên tử nói cái gì, còn nữa, đám đệ tử chính đạo này, cũng muốn giết công chúa U Nguyệt, chúng ta cực lực bảo hộ công chúa U Nguyệt, kết quả . . .!
Vương Khả cười khổ nói.
Vương Khả nói mơ mơ hồ hồ, lần thứ hai vung ra chủ đề 'Thanh tiên tử' và 'Chính đạo muốn giết công chúa U Nguyệt', để mọi người thảo luận.
Quả nhiên, mọi người lại tranh luận ầm ĩ lần thứ hai.
Mà ánh mắt Chu Hồng Y nhìn Vương Khả, càng ngày càng hòa ái!
Rất nhanh, đám người từ coi Vương Khả là người muốn phá hư Minh Ma đại hội, thành người bảo vệ Minh Ma đại hội. Đây không phải mọi người nói càn, công chúa U Nguyệt bên kia đều làm chứng, còn có thể giả sao?
- Các ngươi khổ cực rồi!
Cuối cùng Chu Hồng Y cảm thán vỗ vỗ bả vai Vương Khả.
Lần đập vai này, đã hoàn toàn công nhận Vương Khả, coi Vương Khả như người của mình.
Tình cảnh này, khiến đệ tử Kim Ô Tông ở phía đối diện không kịp chuẩn bị! Chuyện này, chuyện này, Vương Khả thật sự lẫn vào trận doanh ma đạo sao? Mắt của ta mù rồi ư! Từ trước tới giờ chỉ có ma đạo lẫn vào trận doanh chính đạo, từ lúc nào mà chính đạo cũng có thể lẫn vào trận doanh ma đạo vậy? Cái miệng kia của hắn, là khai quang sao? Cứ như vậy khoác lác đi qua?
Vương Khả phối hợp nặn ra hai giọt nước mắt.
- Đường chủ, ta ngơ ngơ ngác ngác gia nhập Ma Giáo, trước đó nghe qua rất nhiều người vu khống Ma Giáo ta, ban đầu ta cũng thấp thỏm lo âu, nhưng, các đại ca trong phân đà của ta, đối với ta vô cùng tốt, để cho ta ở Ma Giáo tìm được hơi ấm! Tại hạ vô năng, không thể cứu được bọn họ, xin đường chủ đáp ứng ta, để ta có cơ hội hảo hảo thu dọn thi thể nhóm đại ca ta! Ta không muốn bọn họ phơi thây hoang dã, cũng không muốn bọn họ chết cũng không người quản, ta muốn an táng cho bọn họ thật cẩn thận! Xin đường chủ chấp thuận, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy di thể các đại ca ta, tất cả để ta tới xử lý hậu sự cho các đại ca, xin đường chủ đồng ý!
Vương Khả tỏ vẻ bi thương.
Cả đám đệ tử Kim Ô Tông trợn trừng mắt, không hiểu cho lắm, đột nhiên Vương Khả chơi trò tình cảm, là có ý gì?
Có vài tên tà ma quăng tới ánh mắt không tình nguyện, nhưng Chu Hồng Y ở đây, ai dám lắm miệng?
- Ngươi rất trọng tình cảm?
Chu Hồng Y bất ngờ nhìn về phía Vương Khả.
- Từ bé, cha mẹ ta đã dạy ta, tình nghĩa đáng giá thiên kim! Các đại ca vì ta mà đi, ta cũng không thể không làm chút gì cho các đại ca, có lẽ ta chỉ một người yếu đuối, chỉ biết xử trí theo cảm tính! Xin đường chủ thành toàn!
Vương Khả đau thương nói.
- Tốt! Không ai được đụng vào những di thể này, giao cho ngươi xử lý!
Chu Hồng Y vỗ vai Vương Khả, giống như hết sức thưởng thức vậy.
- Đa tạ đường chủ!
Vương Khả cảm kích nói.
Sau khi cảm ơn, Vương Khả liền nhìn về phía xa xa Chu Tiên trấn hô:
- Ông chủ quán trà Công Nhất đâu? Tìm vài người, mang mấy cỗ quan tài tốt nhất ở trong trấn các ngươi tới đây! Nhanh!
- Vâng!
Tiếng hô của ông chủ quán trà Công Nhất từ nơi xa truyền đến.
Người Chu Tiên trấn cách quá xa, không thể nghe được thanh âm mọi người nơi đây. Đương nhiên, ở trong ánh mắt đám tà ma, Chu Tiên trấn nho nhỏ này, giống như một cái xóm nghèo. Một đám phú hào sẽ để ý những tên ăn mày khu dân nghèo sao? Ngay cả để bọn hắn tới gần cũng không muốn.
Cũng vì Vương Khả mở miệng, mới mở ra một con đường, cho đám người chủ quán trà Công Nhất, mang từng cái quan tài tới, vô cùng cẩn thận thu nhặt thi thể những tà ma kia lại.
Đệ tử Kim Ô Tông bó tay rồi, tên Vương Khả này, diễn kịch nghiện rồi sao? Còn giúp tà ma thu nhặt thi thể?
Đám người Trương Thần Hư vẫn không rõ dụng ý của Vương Khả, nhưng, có người đã hiểu. Ở bên trên sườn núi nhỏ cách Chu Tiên trấn không xa, Trương Chính Đạo đã vụng trộm từ lòng đất trốn ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy vô số Biên Bức và tà ma đen nghịt, thì bị dọa không dám tới gần. Chỉ đứng từ xa phóng tầm mắt tới.
Nhìn Vương Khả cứ như vậy lẫn vào trong Ma Giáo, cũng trố mắt đứng nhìn, mắng to Vương Khả là yêu nhân.
Trương Chính Đạo thấy Vương Khả chỉ nặn ra hai giọt nước mắt, đã phụ trách tẩm liệm thi thể tà ma, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
- Vương Khả, dưới trường hợp này, ngươi cũng có thể kiếm tiền sao? Tiền của người chết cũng không bỏ qua? Sao ngươi không bị sét đánh chết đi!
Trương Chính Đạo mắng to.
Bởi vì trên người những tà ma chết đi, có vòng tay trữ vật, có túi trữ vật, có pháp bảo, tất cả đều là tiền mà! Hiện tại, Vương Khả lại đường hoàng thu sạch vào túi mình?
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Lão tử mệt gần chết, mới ăn thịt được một con tiên hạc, bị đuổi giết suýt chút thăng thiên, Vương Khả hắn, dưới hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm, vớt đầy một túi? Không cần nhìn cũng biết đám người thu nhặt thi thể kia, chắc chắn là thuộc hạ của Vương Khả!
- Không được, chỗ tốt này, cũng có một nửa của ta, cũng có một nửa của ta!
Trương Chính Đạo ghen tỵ không thôi.
Thời khắc đố kị, Trương Chính Đạo lại thấy Vương Khả nghênh ngang đi đến trước mặt đám đệ tử Kim Ô Tông.
- Vương Khả? Ngươi hay lắm? Thật sự coi mình là đệ tử Ma Giáo sao? Ngươi chạy đến trước mặt đệ tử Kim Ô Tông đắc chí đi? Bọn họ mà mật báo, ngươi cũng chết chắc, ngươi là đệ tử Trần Thiên Nguyên, thân phận mà bại lộ một cái, không có ai cứu được ngươi! Ngươi đang chơi cái gì vậy?
Trương Chính Đạo giương mắt nhìn phương xa.
Nhìn một chút, miệng Trương Chính Đạo ngoác lên lần thứ hai.
- Mẹ nó, ngươi ăn ma đạo xong, ại ăn chính đạo sao? Ngươi cũng muốn ép chút dầu trên người đệ tử Kim Ô Tông ư?
Trương Chính Đạo trừng mắt kinh ngạc.