Chu Hồng Y mang theo gần ngàn tà ma mà đến, số lượng kinh khủng khiến cho đệ tử Kim Ô Tông tuyệt vọng! Chính ma bất lưỡng lập! Lần này mọi người đều bị trọng thương, một khi khai chiến, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Vương Khả, xem như đệ tử Trần Thiên Nguyên, khẳng định càng thêm xong đời.
Ở thời khắc tuyệt vọng này, Vương Khả thế mà không biết sợ đi về phía tà ma, bộ dạng hùng hồn kia, khiến cả đám Trương Thần Hư vốn coi hắn như cừu địch, cũng chẳng biết tại sao lại lộ ra một tia kính nể. Có lẽ người đối mặt sinh tử, chính là đại dũng sĩ!
Nhưng, ai có thể nghĩ tới Vương Khả lại nói một câu. . ..
- Đường chủ, người một nhà!
Đệ tử Kim Ô Tông nghe thấy lời nói của Vương Khả, trong nháy mắt có loại cảm giác hít thở không thông, mẹ nó, tên này thật không biết xấu hổ, loại lời này cũng dám nói? Quan trọng là, lúc này ngươi lâm trận đầu hàng địch, còn kịp sao?
Nhưng phản ứng của đám người Chu Hồng Y, lại khiến cho chúng đệ tử Kim Ô Tông ngơ ngác.
Tất cả tà ma, gần như một giây hoài nghi cũng không có, trong nháy mắt ánh mắt nhìn Vương Khả trở nên nhu hòa.
Tình huống gì vậy? Mắt các ngươi mù sao? Hắn là đệ tử Trần Thiên Nguyên, là chính đạo, vậy mà lẫn vào trong các ngươi được sao? Đám người Trương Thần Hư thực sự không thể nào hiểu được một màn trước mắt, chuyện này, chuyện này là thế nào? IQ nhóm tà ma giảm xuống tập thể sao? Hay là Vương Khả dùng ta thuật gì với bọn hắn?
Điều này cũng không thể để nhóm tà ma tiếp nhận Vương Khả, vấn đề là, hôm nay Vương Khả ăn mặc trang phục của tà ma, hắc y phục! Vốn là hắc y phục phúng viếng con cháu Vương gia, lại thành thứ chứng minh thân phận.
Cộng thêm, một đám thi thể tà ma trên mặt đất, Vương Khả lại bị một đám chính đạo vây công.
Hình ảnh rõ ràng như vậy, còn cần phân tích sao? Ngươi bị thiểu năng trí tuệ à? Còn hoài nghi người trận doanh trước mắt? Không nghe thấy cái câu 'Đường chủ, người một nhà' sao?
- Ngươi là người phân đà nào?
Chu Hồng Y trầm giọng hỏi.
Hình như đám tà ma vừa mới bị chém giết, cũng không phải là thuộc hạ của Chu Hồng Y, Chu Hồng Y nhất thời không nhận ra được ai.
- Tiểu tử vừa mới gia nhập Ma Giáo, đều do nhóm đại ca dẫn theo, bây giờ ta còn có chút không hiểu rõ, vài ngày trước, các đại ca nói, Thanh Vương mời huynh đệ phân đà chúng ta, đến Chu Tiên trấn làm việc, nói cái gì Minh Ma đại hội, ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết đi theo. Lại không nghĩ rằng bên trong này có đệ tử chính đạo mai phục, gần như toàn quân bị diệt, nếu không phải đường chủ tới kịp lúc, tiểu tử ta cũng . . .!
Vương Khả trong bi thống mang theo một tia nghẹn ngào.
Phân đà ư? Làm sao Vương Khả biết cái phân đà gì? Hiện tại chỉ có thể dùng đề tài khác chuyển dời lực chú ý. Đưa ra vài điểm hứng thú như 'Thanh Vương', 'Minh Ma đại hội' và 'Trúng mai phục' ba cái đề tài tranh luận, hi vọng mọi người có thể đưa ra đủ nhiều thảo luận!
- Chính đạo mai phục? Người Kim Ô Tông, đều đáng chết!
- Minh Ma đại hội? Chẳng lẽ là đến cướp đoạt Minh Thai Chi Thân? Làm sao bọn họ biết ở đây?
- Thanh Vương? Đại Thanh chi vương mời?
. ..
. ..
. ..
Quả nhiên, đám tà ma nhiệt liệt thảo luận lên, cũng không quan tâm Vương Khả là người phân đà nào, dù sao, ba cái đề ài này so với vị trí phân đà Vương Khả cũng quan trọng hơn.
- Chu Yếm? Làm sao hắn biết công chúa U Nguyệt ở đây, lại làm sao biết Minh Ma đại hội? Còn mang các ngươi đi?
Ánh mắt Chu Hồng Y trở nên lạnh lẽo, hỏi.
Tà ma ở xung quanh yên tĩnh, đều nhìn về phía Vương Khả.
Mặc dù Chu Hồng Y chất vấn Vương Khả, nhưng Vương Khả lại hoàn toàn yên tâm, quá tốt rồi, các ngươi không quan tâm ta là người phân đà nào là được, lừa gạt thành công?
Minh Ma đại hội? Vương Khả không biết, nhưng, lần trước quất Chu Yếm ở vương cung, Chu Yếm đã đề cập tới.
- Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng, ta giống như nghe được Chu Yếm lỡ miệng nói, hắn nói thời điểm nghe lén Thanh tiên tử nói chuyện, nghe lén được!
Vương Khả giải thích nói.
- Thanh tiên tử?
Chúng tà ma ở bốn phía cảm thấy rất ngờ vực.
- Hừ!
Chu Hồng Y hừ lạnh một tiếng:
- Chu Yếm đâu?
- Chu Yếm ư? Vừa rồi cùng Nhiếp Thiên Bá đồng quy vu tận, ở chỗ kia!
Vương Khả chỉ hai cái xác chết cháy nằm cách đó không xa.
Vẻ mặt Chu Hồng Y co rúm lại, vừa định nổi giận với Chu Yếm, cũng trong nháy mắt thoát hơi. Chết rồi? Huyết mạch duy nhất năm đó đại ca lưu lại, cho dù nhìn không thuận mắt, cũng không nên chết chứ!
- Vừa rồi ngươi nói, Nhiếp Thiên Bá?
Sắc mặt Chu Hồng Y trở nên khó coi nói.
- Đúng, chính là ở đằng kia, hai người đánh đến khó phân thắng bại, cuối cùng, Nhiếp Thiên Bá tự bạo phi kiếm, sau đó . . .! Ta muốn ngăn cản, thế nhưng, thực lực ta thấp, không làm được!
Vương Khả toẻ vẻ tiếc hận.
Công chúa U Nguyệt và đệ tử Kim Ô Tông cách đó không xa, không ngừng hít vào hàn khí.
Nhiếp Thiên Bá và Chu Yếm đồng quy vu tận? Ngươi muốn ngăn cản? Trên đời này còn có người mở mắt nói lời bịa đặt như vậy sao? Nếu không phải ta tận mắt thấy ngươi hại chết hai người bọn hắn, chúng ta mẹ nó thiếu chút nữa thì tin tưởng!
Một đám tà ma lập tức nhào về phía hai cỗ thi thể chết cháy. Kiểm tra một phen.
- Đường chủ, hai người này còn chưa ngỏm củ tỏi, còn có một hơi thở, chỉ là thương tích quá nặng!
Một tên tà ma lập tức kêu lên.
Nhiếp Thiên Bá, Chu Yếm còn sống? Trong lòng Vương Khả cảm thấy nặng nề. Nhưng trước mặt Chu Hồng Y lại vui mừng hô lớn.
- Còn sống? Vậy thì tốt rồi! Bằng không thật không biết bàn giao với Thanh nhi như nào! Mang cả hai người về!
Chu Hồng Y dặn dò nói.
- Vâng!
Một đám tà ma ứng tiếng nói.
Lúc này Chu Hồng Y mới lại nhìn về phía Vương Khả, sắc mặt lạnh như băng nói:
- Các ngươi muốn cướp trước Minh Ma đại hội, sớm ăn Minh Thai Chi Thân là công chúa U Nguyệt sao?
- Cái gì? Đệ ngũ đường chủ tìm kiếm Minh Thai Chi Thân chuẩn bị mở Minh Ma đại hội! Các ngươi lại muốn độc chiếm Minh Thai Chi Thân? Để Minh Ma đại hội không thể tiếp tục mở được sao?
Cả đám tà ma lập tức trừng mắt với Vương Khả.
Vương Khả đang muốn giải thích, lại nghe thấy công chúa U Nguyệt ở sau lưng kêu lên: