Bất Diệt Thần Vương

Chương 137: Không ai nợ ai (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Thiên Lang Tông bị Vương Khả đoạt công đức, Trương Thần Hư bị sét đánh suýt chút bỏ mình. Lang Tiên trấn, bị Vương Khả lừa gạt suýt chút thua ở trong tay một đám tà ma, càng có hai đệ tử Kim Ô Tông bị Vương Khả lột sạch quần áo, quả thực là sỉ nhục. Trước đó bị Vương Khả ăn mất một con tiên hạc, bây giờ lại bị Vương Khả lợi dụng ứng phó tà ma? Trong lòng chúng đệ tử Kim Ô Tông cũng kìm nén một cỗ oán khí.

Mọi người muốn phát tiết, muốn trừng trị Vương Khả, để báo mối nhục trong lòng. Ai tới cũng không được.

Vương Khả kéo công chúa U Nguyệt về phía sau, hết sức ngưng trọng nhìn đám đệ tử Kim Ô Tông muốn tìm bản thân gây phiền toái này, hiện tại không có biện pháp? Chỉ có thể bại lộ một chút lai lịch.

Lòng bàn tay Vương Khả xuất hiện một cái chân khí cầu, chuẩn bị hỗn loạn chân khí! Vương Khả chuẩn bị ra sức đánh cược một lần.

- Các ngươi không được qua đây!

Vương Khả ngưng trọng nói.

- Không được qua đây? Ha ha ha, Vương Khả, bây giờ ngươi có gọi rách cổ họng cũng vô ích! Ngươi kêu người đi, gọi Trương Chính Đạo tới cứu ngươi đi? Hoặc là, ngươi gọi người khác tới cứu ngươi cũng được, ngươi gọi đi!

Trương Thần Hư dữ tợn, tiếp tục đi về phía trước.

Sắc mặt Vương Khả trở nên khó coi, đây là các ngươi ép ta dùng chân khí.

Đúng lúc song phương giương cung bạt kiếm, đại chiến hết sức căng thẳng.

- Chi chi chi chi chi chi!

Đột nhiên, trên không Chu Tiên trấn truyền đến vô số tiếng dơi kêu, âm thanh the thé, khiến vô số dân thường bịt lấy lỗ tai, không chịu nổi.

Động tĩnh bất chợt này, khiến chúng đệ tử Kim Ô Tông nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn trời. Quả nhiên, trên bầu trời có mấy trăm con Biên Bức đang nhanh chóng bay đi. Mà bầu trời phía xa, càng có phô thiên cái địa Biên Bức, đang nhanh chóng bay tới, xung quanh Biên Bức xen lẫn ma khí cuồn cuộn.

Biên bức phi hành bên trong ma khí, tựa như tạo thành một cái bình đài to lớn, trên bình đài có hơn ngàn người mặc quần áo đen đang chậm rãi đi về phía Chu Tiên trấn. Quanh thân những người áo đen này đều có ma khí cuồn cuộn, nhìn lại khiến lòng người rét lạnh.

Chỉ có người cầm đầu là mặc một thân hồng y, sắc mặt uy nghiêm, mắt lộ ra ngạo khí nhìn xuống toàn bộ Chu Tiên trấn.

- Chu Hồng Y? Là Chu Hồng Y!

Một tên đệ tử Kim Ô Tông sợ hãi kêu lên.

- Tà ma? Tại sao nhiều tà ma như vậy?

Lại một tên đệ tử Kim Ô Tông kinh ngạc nói.

- Tại sao, tại sao lại có nhiều tà ma tụ tập ở Chu Tiên trấn như vậy? Tại sao . . . ?

Trương Thần Hư cũng lộ ra vẻ kinh hãi.

Chu Hồng Y, là tà ma trước đây không lâu đả thương Nguyên Anh cảnh nhà mình ở Lang Tiên trấn, một thân ma lực ngập trời, mình ở trước mặt hắn căn bản không phải địch, quan trọng hơn là, đoàn người mình đều bị thương, bên mình lại chỉ có hai mươi người, ai cũng trọng thương! Còn Chu Hồng Y ở phía đối diện lại mang theo đại quân gần ngàn tà ma đến đây.

Lúc đầu, chính ma bất lưỡng lập, bây giờ bản thân còn giết một đám tà ma, hôm nay có thể bỏ qua sao? Tại sao, tại sao ta lại xui xẻo như vậy? Mỗi lần đụng phải Vương Khả, đều gặp xui xẻo! Hôm nay muốn trốn cũng trốn không thoát, nhiều tà ma như vậy!

Biên Bức che khuất bầu trời bay đến xung quanh Nhiếp gia, áp bách kinh khủng, không nói dân chúng Chu Tiên trấn run lẩy bẩy, ngay cả đám đệ tử Kim Ô Tông cũng là một mảnh sợ hãi.

- Vương Khả?

Công chúa U Nguyệt lo lắng nói.

- Tùy cơ ứng biến, đợi chút nữa phối hợp với ta!

Sắc mặt Vương Khả khó coi nói.

Trên không.

Chu Hồng Y quan sát Nhiếp gia, gần ngàn tà ma xung quanh cũng quan sát phế tích Nhiếp gia, trong mắt cả đám đều lộ ra một cỗ nghi hoặc, Nhiếp gia bị sao vậy? vậy mà có một số thi thể đệ tử Ma Giáo? Đệ tử Kim Ô Tông phía dưới, dương cung bạt kiếm muốn giết đôi nam nữ kia?

Mặc dù chúng tà ma nghi hoặc, nhưng trong lòng cả đám tràn đầy ngạo khí. Đường chủ Chu Hồng Y dẫn đội đến đây, còn không phải là quét ngang tất cả sao? Không cần nói cái Chu Tiên trấn nho nhỏ này, cho dù quét ngang một chút tiểu tiên môn cũng là dễ như trở bàn tay.

Tất cả tà ma đều nhìn về Chu Hồng Y, Chu Hồng Y híp mắt nhìn phía dưới, suy đoán chuyện gì xảy ra trước đó?

Vẻ mặt Trương Thần Hư và đám đệ tử Kim Ô Tông sốt ruột, giờ phút này họ bị trọng thương, lại không dám trốn chạy, để tránh kích thích đám tà ma này, dẫn tới một tràng đánh giết toàn diện. Làm thế nào bây giờ?

- Đều do tên Vương Khả kia, đều do tên Vương Khả kia! Đám tà ma kia hạ xuống khỏi mây, xong đời!

Trương Thần Hư căm hận nhìn về phía Vương Khả.

- Chúng ta không chạy được, Vương Khả càng không chạy được!

- Vương Khả đáng chết, chết cũng muốn kéo chúng ta chôn cùng?

Lại một tên đệ tử Kim Ô Tông nhìn về phía Vương Khả chửi mắng.

Lại nhìn thấy Vương Khả để công chúa U Nguyệt lại, chậm rãi đi về phía đám tà ma từ trên mây hạ xuống.

Vương Khả từng bước một đi đến trước mặt tà ma, giống như khẳng khái đi làm việc nghĩa.

Chúng đệ tử Kim Ô Tông trừng to mắt, tình huống gì vậy? Vương Khả ngươi chán sống rồi sao? Chủ động đi tìm chết? Nhiều tà ma như vậy, ngươi còn không đủ bọn họ chia, không đủ bọn họ nhét kẻ răng, ngươi lại dám đi ra phía trước?

Bốn phía im ắng, đệ tử Kim Ô Tông căng thẳng gần như hít thở không thông, lại thấy Vương Khả từng bước một đi đến trước mặt Chu Hồng Y.

Không đợi Chu Hồng Y mở miệng, Vương Khả đã nghiêm túc, tự nhiên nói một câu.

- Đường chủ, người một nhà!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️