Bất Diệt Thần Vương

Chương 13: Diễn tình cảm cay ánh mắt (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Một đệ tử Nhiếp gia cả kinh kêu lên.

- Câm miệng!

Nhiếp Thiên Bá trừng mắt, ngăn cản người kia nói tiếp.

- Vị này là đệ tử Nhiếp gia? Vừa rồi hắn nói Trương sư huynh có bệnh?

Vương Khả trầm giọng hỏi.

- Vương gia chủ hiểu lầm, vừa nãy người của ta là nói, Trương thượng tiên và U Nguyệt công chúa là, là...

Nhiếp Thiên Bá nhất thời không biết hình dung như thế nào.

- Cái này gọi là tình yêu chân thành! Không hiểu chớ có nói lung tung! Còn dám nói xấu Trương sư huynh của ta, ta sẽ không buông tha ngươi!

Vương Khả lạnh lẽo nói.

Sắc mặt của Nhiếp Thiên Bá sầm lại, buổi sáng Vương Khả nhìn thấy mình, tuy không ăn nói khép nép, nhưng ít nhất còn khách khách khí khí, hiện tại lại dám trở mặt?

Trương sư huynh? Thật không biết xấu hổ, ngươi còn chưa bái nhập Kim Ô Tông đâu, đã hô Trương Chính Đạo là sư huynh?

Trong lòng Nhiếp Thiên Bá tức giận, nhưng giờ phút này không thể không răn dạy người nhà:

- Ngươi đi về trước đi! Đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ!

- Gia chủ? Vâng!

Sắc mặt của đệ tử Nhiếp gia kia rất khó coi, lập tức rút lui.

Mọi người lại không có phát hiện, ngữ khí của Vương Khả biến hóa, đã để trong lòng bọn hắn hoài nghi thân phận của Trương Chính Đạo giảm hơn phân nửa. Chỉ sợ đây quả thật là đệ tử của Kim Ô Tông.

- Vương gia chủ, có thể giúp ta dẫn tiến với Trương thượng tiên một lần hay không?

Nhiếp Thiên Bá khách khí nói.

- Trương thượng tiên đang gặp U Nguyệt công chúa, có rất nhiều lời muốn nói, hiện tại...

Vẻ mặt Vương Khả không tình nguyện.

Trong lòng Nhiếp Thiên Bá thầm mắng Vương Khả, mẹ nó, lúc này mới nhìn thấy Trương Chính Đạo, đã dám làm khó dễ ta?

Nhưng giờ phút này, Nhiếp Thiên Bá không thể không áp chế lửa giận, từ trong ngực móc ra một hạt châu đưa cho Vương Khả.

- Đây là bảo vật gia truyền, Ích Thủy Châu, Vương gia chủ, xin ngày giúp đỡ một chút!

Nhiếp Thiên Bá khách khí nói.

Ánh mắt của Vương Khả sáng lên, không kịp chờ đợi tiếp nhận.

- Nhiếp gia chủ quá khách khí, bảo vật hay không bảo vật ta không quan tâm, ta chỉ thích giúp người làm niềm vui, ha ha, mời vào trong, đi theo ta!

Vương Khả lập tức cười nói.

Nhận lấy Ích Thủy Châu, Vương Khả liền yên tâm, biết kế sách của mình có hiệu quả, Nhiếp gia chủ đã tin tưởng Trương Chính Đạo là đệ tử của Kim Ô Tông.

Đoàn người lần thứ hai đi tới hậu viện của Vương gia, còn chưa nhìn thấy người, đã nghe được từ trong nội viện truyền đến thanh âm cầu xin.

- Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi ra đi, ta biết ta sai rồi! Ngươi không nên tức giận nữa có được không, ta về sau sẽ không treo giải thưởng gì nữa, ta nào biết được, bọn họ sẽ ra tay ác như vậy! Tiểu tâm can của ta!

Nhiếp Thiên Bá nhìn thấy, U Nguyệt công chúa còn đang ở trong lồng giam, bên ngoài lồng giam, vẻ mặt của Trương Chính Đạo si tình cầu xin.

Quần áo của Trương Chính Đạo cực kỳ hoa lệ, từ trâm gài tóc, đến áo bào, giày… đều là pháp bảo, một thân hào khí, nhìn mà Nhiếp Thiên Bá cảm thán, đệ tử Kim Ô Tông thật có tiền.

Trương Chính Đạo hơi mập mạp, khuôn mặt có chút hèn mọn, nhưng cặp mắt lại cực kỳ si tình nhìn U Nguyệt công chúa trong lồng. Hình tượng này thấy thế nào, cũng có chút cay mắt.

- Hừ!

U Nguyệt công chúa hờn dỗi uốn éo thân thể, trong mắt trượt xuống hai hàng nước mắt, làm người xung quanh tóc gáy dựng đứng. Nhưng Trương Chính Đạo lại nhìn đến trái tim tan nát.

Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo biểu diễn chuyên nghiệp như thế, hài lòng gật đầu, Trương Chính Đạo quả thật là chân hán tử, có thể làm được việc mà người khác không thể, không uổng ta xem trọng hắn như vậy.

- Ngươi đánh ta đi, Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi đánh ta đi, ngươi muốn thế nào cũng được, chỉ là không nên tra tấn bản thân, ngươi như vậy, ta không chịu được! Tiểu Nguyệt Nguyệt! Bọn họ không cho ta cưới ngươi, nhưng ta không quản, ta nhất định phải cưới ngươi, Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta không thể không có ngươi được!

Vẻ mặt Trương Chính Đạo cực kỳ si tình.

Đám đệ tử Nhiếp gia run lẩy bẩy, không đành lòng nhìn nữa. Mẹ nó, đường đường nhi tử của trưởng lão Kim Ô Tông, thiên hạ bao nhiêu nữ nhân mặc ngươi lựa chọn, hắn chọn nửa ngày, lại chọn cái này... quả nhiên giống như Vương Khả nói, người của tiên môn, khẩu vị rất đặc biệt.

- Vị này là Trương thượng tiên của Kim Ô Tông sao, tại hạ...

Nhiếp Thiên Bá tiến lên một bước.

- Cút! Không thấy ta và Tiểu Nguyệt Nguyệt đang nói chuyện sao?

Trương Chính Đạo cũng không quay đầu lại mắng một câu.

Sắc mặt của Nhiếp Thiên Bá cứng đờ, trong lòng dâng lên hỏa khí, nhưng chỉ có thể đè xuống.

- Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ ta?

Trương Chính Đạo vẫn khóc hỏi.

Nhưng U Nguyệt công chúa chỉ thấp giọng nức nở, không nói lời nào.

- Nếu không ta báo thù giúp ngươi? Thế nào, ai giết người của ngươi, ta giết hắn!

Trương Chính Đạo hung ác nói.

- Trương sư huynh, không, Trương thượng tiên, ta là dựa theo lệnh của ngươi đi bắt người, không liên quan gì tới ta!

Vương Khả lo lắng nói.

Trương Chính Đạo cũng không để ý, quay đầu hung tợn nhìn về phía Vương Khả:

- Hừ, chuyện không liên quan tới ngươi? Ta chỉ để các ngươi bắt U Nguyệt công chúa, có bảo các ngươi giết người sao? Ngươi giết thủ hạ của Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta muốn báo thù giúp Tiểu Nguyệt Nguyệt!

- Không, Trương thượng tiên, ta vô tội, ngươi treo giải thưởng còn đáp ứng để ta vào Kim Ô Tông, ngươi sao có thể lật lọng?

Vương Khả cả kinh kêu lên.

- Ta treo giải thưởng, ta nói cái gì chính là cái đó, tặc tử, để mạng lại!

Trương Chính Đạo tức giận muốn xuất thủ.

Đám người Nhiếp Thiên Bá nhìn mà hả giận, nhưng, nhưng trong lòng Nhiếp Thiên Bá thì phiền muộn, xem ra giải thưởng của Kim Ô Tông là không trông cậy vào được rồi.

- Trương Chính Đạo!

Bỗng nhiên U Nguyệt công chúa quát.

Trương Chính Đạo muốn động thủ liền dừng tay, nhìn về phía U Nguyệt công chúa:

- Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi, ngươi để ý đến ta? Ngươi không giận ta nữa?

U Nguyệt công chúa vẫn đang lau nước mắt:

- Mặc dù Vương gia chủ bắt ta, giết mấy thủ hạ của ta, nhưng cuối cùng không có ngược đãi ta, dù có người không ngừng bảo hắn tra tấn bức cung, hắn cũng ngăn lại! Hắn là dựa theo lệnh bắt ta, ta không trách hắn!

- Tạ ơn U Nguyệt công chúa lượng thứ!

Vương Khả đầu đầy mồ hôi nói.

- Hừ, tiện nghi ngươi!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️