- Vương Khả tốn bao nhiêu tiền mua đây?
. ..
. ..
. ..
Đám người xung quanh kinh ngạc, nhưng tình cảnh này trong mắt ở Nhiếp Thiên Bá, vì sao lại bi thương như vậy?
Câu nói 'Ta tu luyện dựa vào có tiền' của Vương Khả vang lên! Lúc trước bản thân cười nhạo Vương Khả một lần, kết quả lúc ấy bị nổ chết. Bây giờ, Vương Khả vẫn dựa vào có tiền, lại để cho mình tràn đầy tuyệt vọng.
Cuộc sống của người có tiền, chính là thuần khiết tự nhiên, mà lại buồn tẻ vô vị như vậy sao?
Không có việc gì nổ vài cái phi kiếm chơi đùa?
Chúng ta coi phi kiếm như tổ tông cung phụng, ngươi lại muốn nổ là nổ?
- Nhiếp Thiên Bá, phẩm chất thanh phi kiếm này của ngươi không tệ? Lại thử với chuôi phi kiếm này của ta lần nữa xem sao?
Vương Khả cười lạnh nói.
- Hưu!
Trong nháy mắt, thanh phi kiếm mới của Vương Khả bắn về phía Nhiếp Thiên Bá. Phi kiếm của Vương Khả, không phải là gió lớn thổi tới, mà là lúc hắn tru sát tà ma ở Thiên Lang Tông, thật vất vả mới nhặt được! Nổ một chuôi cũng rất đau lòng!
Tên Nhiếp Thiên Bá này làm ta nổ mất một chuôi phi kiếm, còn không biết sống chết, ta không cần biết ngươi có quan hệ gì với Nhiếp Diệt Tuyệt, muốn giết ta, thì phải trả giá thật lớn.
- Đừng!
Nhiếp Thiên Bá sợ hãi kêu lên.
Trong lúc vội vã, Nhiếp Thiên Bá thôi động chuôi phi kiếm bốc khói kia, chật vật ngăn ở trước mặt.
- Oanh!
Một tiếng nổ mạnh vang lên, trên phi kiếm của Nhiếp Thiên Bá lập tức xuất hiện vô số vết rạn, Nhiếp Thiên Bá vốn bị trọng thương, phi kiếm cũng hỏng bảy tám phần, làm sao chống đỡ được phi kiếm của Vương Khả?
Mắt thấy, phi kiếm của Vương Khả từng bước tới gần, từng chút dồn phi kiếm bốc khói đen đến trước mặt Nhiếp Thiên Bá.
Vẻ mặt Nhiếp Thiên Bá đắng chát, làm sao bây giờ? Ta thật là khó mà!
Ta sắp không kiên trì được nữa rồi, Vương Khả chỉ cần dùng thêm chút sức, sẽ đánh vỡ phi kiếm của ta, sau đó một kiếm trảm ta.
Ta cũng rất muốn giống như Vương Khả lúc nãy, làm một người hung ác, tự bạo phi kiếm, dùng chuôi phi kiếm sắp báo hỏng của ta, đồng quy vu tận với chuôi phi kiếm hoàn hảo này của ngươi. Nhưng mà, ta không dám.
Hai thanh phi kiếm đã áp sát Nhiếp Thiên Bá lần thứ hai, lúc này tự bạo, rốt cuộc là khiến Vương Khả đau lòng, hay là tự sát đây? Bản thân lại ở gần trung tâm vụ nổ, lần này mà nổ, không phải ta cũng xong đời sao?
Nhiếp Thiên Bá khổ sở trong lòng, nhưng không biết làm thế nào cho phải.
- Vương Khả, lần này ta nhận thua, được không?
Nhiếp Thiên Bá xin hàng.
- Phu nhân, giao nơi này cho các vị gia chủ xử lý được không? Chúng ta còn có chuyện phải làm! Đi ngay nhá!
Vương Khả nhìn về phía công chúa U Nguyệt.
Nhiếp Thiên Bá sững sờ, Vương Khả thật sự thả ta sao?
- Vương gia chủ, đa tạ, đa tạ!
Nhiếp Thiên Bá lập tức vui mừng nói.
Không phải là Vương Khả không muốn giết Nhiếp Thiên Bá, mấu chốt là hình như đằng sau mọi người có một cỗ hắc khí vọt tới? Hắc khí? Không thích hợp. Chẳng lẽ là nhắm vào ta mà đến? Vương Khả cảnh giác, lập tức muốn chạy đi! Ở đây, dưới hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm, cũng không an toàn!
- Vương Khả, vì sao phải buông tha hắn?
Công chúa U Nguyệt buồn bực nói.
Phi kiếm của Vương Khả vẫn hoàn hảo, tuyệt đối chiếm cứ ưu thế, dựa vào cái gì? Bởi vì Nhiếp Thiên Bá cầu xin tha thứ mà buông tha hắn sao? Thù của ta còn chưa báo đây này!
- Ngươi!
Nhiếp Thiên Bá buồn bực nhìn công chúa U Nguyệt.
- Đúng, không thể bỏ qua cho hắn, bắt hắn trả tiền!
Gia chủ ở bốn phía lập tức kích động, kêu lên.
Đệ nhất nhân Chu Tiên trấn, Nhiếp Thiên Bá, rốt cục bị đánh bại, quá tốt rồi, chúng ta có thể đòi lại tiền của mình. Lúc này Vương Khả ngươi đi đâu chứ? Ngươi phải giúp chúng ta trấn áp Nhiếp Thiên Bá, thuận tiện giúp chúng ta đòi nợ!
Làm sao Vương Khả nguyện ý giúp đám gia chủ này? Hắn đang muốn cất kiếm, nhưng tất cả đã muộn.
- Bành!
Một cơn hắc phong cuồn cuộn quấn tới, nhìn lại liền thấy, mười vị cường giả Chu Tiên trấn, bị hắc phong cuốn bay ra tứ phía!
- A! A! A!
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền đến, khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy một đám hắc y nhân, chậm rãi từ nơi xa đi tới. Một người áo đen trong đó phất tay, vung tay áo một cái, hắc phong nổi lên bốn phía, tách đám cường giả Chu Tiên trấn trước mặt ra, mở ra một con đường.
- Kim Đan cảnh? Người kia là Kim Đan cảnh!
Có người hoảng sợ kêu lên.
Phất ống tay áo một cái, liền cuốn bay một đám Tiên Thiên cảnh, đây không phải cường giả Kim Đan cảnh thì là cái gì? Tất cả cường giả Chu Tiên trấn trở nên gấp gáp. Hình như không chỉ có một Kim Đan cảnh, mà là một đám thì phải?
Sau khi Vương Khả nhìn rõ khuôn mặt người cầm đầu, lập tức biết nguyên do.
- Chu Yếm? Tại sao hắn lại đi cùng cùng đám tà ma này? Hắn không cần vương triều Đại Thanh nữa sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Đến bây giờ Vương Khả vẫn không biết Chu Yếm đã ma hóa. Chỉ cho rằng Chu Yếm là người bình thường có thực lực đặc biệt yếu.
- Ha ha ha, Vương Khả, ngày đó ngươi đánh ta rất thê thảm! Hôm nay, ta tới để báo thù!
Chu Yếm vừa cười to vừa hung ác nói.
- Các ngươi muốn đối phó Vương Khả? Nhanh, ta giữ hắn lại, các ngươi mau giết hắn!
Nhiếp Thiên Bá giống như nhìn thấy cứu tinh, mừng rỡ kêu lên.
Một đám tà ma áo đen, ở dưới sự dẫn đường của Chu Yếm, dậm chân đi về phía Vương Khả.