Sơn cốc!
Vương Hữu Lễ vắt óc suy nghĩ làm văn nịnh bợ theo yêu cầu của Vương Khả, con mẹ nó, cả đời mình viết văn giống như núi cao sông chảy, nhưng vẫn là lần đầu tiên viết kiểu như vậy. Phải thanh tân thoát tục, cảnh đẹp ý vui, phải làm cho tất cả mọi người nhìn xong nói một câu hảo rắm thí, tại sao ngươi không đi chết đi! Để ta viết cái đồ chơi này?
Quan trọng là ta chưa từng viết qua!
Cứ như vậy, Vương Hữu Lễ vắt óc suy nghĩ ròng rã một ngày một đêm.
- Vương Hữu Lễ, ngươi làm được hay không vậy? Đã một ngày một đêm rồi, có phải ngươi khoác lác với ta hay không? Cái gì mà Đại Thiện văn tông, văn tông mà có bộ dạng như ngươi sao? Nịnh bợ mà thôi, khó như vậy sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây