Bất Diệt Thần Vương

Chương 117: Chuyện thống khổ nhất (4)

Chương Trước Chương Tiếp

- Đúng vậy, tiên hạc là tiêu chí của Kim Ô Tông nha! Lúc đó Trương Thần Hư kia cưỡi tiên hạc! Chúng ta vừa nhìn là có thể lập tức nhận ra tiên hạc nha.

Có người lên tiếng phụ họa.

Lúc này Vương Khả lại vẫy tay một cái, tiểu nhị của Công Nhất Trà Xã tức thì bưng một cái chậu than tới.

Vương Khả lấy ra một cái lông ở trên người tiên hạc mà hắn vừa mới rút hôm qua, nói:

- Ngươi nhìn xem, có phải là cái này hay không?

Chúng gia chủ sững sờ, lập tức tiến lên kiểm tra, cái lông kia giống lông tiên hạc mà Trương Thần Hư kia cưỡi như đúc?

- Đây là . . . ?

Một vị gia chủ dùng giọng khó hiểu nói.

- Các ngươi đã ở trong Chu Tiên Trấn quá lâu, không nhìn thấy thế giới bên ngoài. Cái gì mà tiên cầm đặc thù của Kim Ô Tông chứ? Ha ha, ở nơi khác có rất nhiều, rất nhiều. Thứ này ta cũng mua ở tiên trấn khác, thịt tiên hạc có thể ăn, lông của đám tiên hạc này dùng để đốt lên, sưởi ấm!

Vương Khả nói.

Vừa nói hắn vừa ném cái lông kia vào trong chậu than.

Đám người bốn phía há hốc miệng ngạc nhiên, đốt lông vũ của tiên hạc để sưởi ấm? Cái này, sao… Sao lại có chuyện này được chứ?

- Ngươi đốt lông vũ của tiên hạc làm gì? Muốn hủy diệt chứng cứ hay sao?

Một vị gia chủ vẫn không buông tha Vương Khả, lên tiếng nói.

Nhưng một khắc sau, Vương Khả lại cầm ra một cái lông tiên hạc khác rồi đưa cho một đám gia chủ xem xét.

- Đừng có nóng vội, ở chỗ ta còn nhiều, rất nhiều. Các ngươi cũng ném vào trong chậu than, tìm chút cảm giác đi!

Vương Khả nói với mọi người.

Lông của tiên hạc cấp bậc yêu thú lại dùng để đốt sưởi ấm? Trước kia Vương Khả từng mở tiệm may, ở bên trong có bán vô số chủng loại áo lông, nếu như dùng lông của tiên hạc để làm áo lông thì tốt biết bao nhiêu!

Mọi người kiểm tra một phen, xác định lông vũ này cùng một loại với tiên hạc mà Trương Thần Hư từng cưỡi, lúc này tất cả mọi người bắt đầu trầm mặc.

Nhóm lửa sưởi ấm, không phải bình thường đều dùng gỗ hay sao? Làm thế này đâu phải chỉ đơn giản là lãng phí không thôi chứ? Quả thực là phung phí của trời. Nhưng Vương Khả lại không đốt không được. Nếu như lông vũ còn ở trong trữ vật của hắn thì hắn còn có thể phong bế được khí tức. Nhưng một khi lấy ra, nếu không tranh thủ thời gian đốt thì rất nhanh nơi này sẽ bị đám tiên hạc khác của Kim Ô Tông cảm nhận được.

- Vì sao? Làm như vậy ngươi không cảm thấy lãng phí hay sao?

Lại có một vị gia chủ lên tiếng hỏi.

- Cuộc sống của người có tiền chính là thuần khiết tự nhiên, lại buồn tẻ vô vị như vậy!

Vương Khả vỗ vỗ bả vai của vị gia chủ kia rồi nói.

Lời trong ý ngoài đã rất rõ ràng, đó là bởi vì ngươi nghèo, hạn chế sức tưởng tượng của ngươi về cuộc sống của người có tiền.

Chúng gia chủ rất muốn phản bác, thế nhưng lời của Vương Khả lại là sự thực. Bản thân bọn họ không phản bác được.

- Giả, tất cả đều là giả. Hóa ra, lời nói khi đó của Nhiếp Thiên Bá cũng là giả? Hắn gạt tiền của chúng ta? Là hắn cố ý lừa tiền của chúng ta sao?

Một vị gia chủ bỗng nhiên đứng lên nói.

- Ngay cả đệ tử Kim Ô Tông cũng là giả! Cái gì mà Trương thượng tiên cơ chứ? Con bà nó, bọn chúng nghĩ chúng ta là kẻ ngu hay sao?

- Lừa tiền của chúng ta không trả, lại còn đả thương chúng ta. Nhiếp Thiên Bá, tên lừa gạt đáng chết nhà ngươi!

- Tiền của toàn tộc ta, tiền của gia tộc chúng ta!

...

...

...

Sau khi chúng gia chủ xác định Trương Thần Hư là hàng giả, tất cả mọi người lập tức thống hận Nhiếp Thiên Bá. Con bà nó, hắn nghĩ chúng ta là kẻ ngốc hay sao? Lại dám lừa gạt chúng ta xoay vòng vòng như vậy?

- Chư vị, các ngươi có biết chuyện thống khổ nhất trên đời này là gì hay không?

Vương Khả kêu một tiếng.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Khả, chờ đợi hắn nói.

- Chuyện thống khổ nhất trên đời chính là người còn sống mà tiền không còn!

Vương Khả dùng giọng thấm thía nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️