Bất Diệt Thần Vương

Chương 115: Chuyện thống khổ nhất (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Mười năm qua, Vương Khả luôn buôn bán thành tín, cho dù là người giàu nhất Chu Tiên Trấn, thế nhưng, dù là ai cũng không thể tìm ra được điểm đáng chê trách nào của hắn! Ai có thể ngờ tới, mười năm qua Vương Khả làm vậy chỉ là vì muốn dựng lên hai chữ thành tín cơ chứ?

Mọi người bị Vương Khả làm cho trầm mặc.

- Chúng ta lại nói tới Nhiếp Thiên Bá một chút đi. Nhân phẩm Nhiếp Thiên Bá thế nào? Trong đám người ở đây, phàm là có người khen Nhiếp Thiên Bá nhân phẩm tốt! Vậy coi như vừa rồi Vương Khả ta chưa nói gì. Thế nhưng có ai lên tiếng không? Có người khen Nhiếp Thiên Bá không? Có không?

Vương Khả nhìn về phía tất cả mọi người rồi kêu lên.

Sắc mặt mọi người trầm xuống, Nhiếp gia vô cùng bá đạo, điển hình là Nhiếp Thiên Bá kia. Đoạn thời gian trước mọi người đi tới Nhiếp gia đòi nợ, tất cả đềuchịu thiệt lớn, rất nhiều người còn bị đánh, ai lại đi khen Nhiếp Thiên Bá cơ chứ?

- Được rồi, hiện giờ cũng xuất hiện một vấn đề. Các ngươi không tin Vương Khả ta mà lại đi tin tưởng những lời vô căn cứ của Nhiếp Thiên Bá hay sao? Đây chính là phán đoán của các ngươi sao? Đầu của các ngươi có bị bệnh hay không?

Vương Khả nhìn về phía mọi người, mắng lớn.

Lần này bị hắn mắng, mặc dù mọi người tức giận, thế nhưng cả đám lại bắt đầu trầm tư. Con bà nó, chẳng lẽ ta nghĩ sai rồi hay sao?

- Vương Khả, đừng nói những lời vô dụng này làm gì. Mau trả tiền! Trả tiền của chúng ta đây. Chúng ta nghe ngươi nói ba ngày ba đêm cũng được, thậm chí bảo chúng ta đi theo ngươi mắng Nhiếp Thiên Bá ba ngày ba đêm cũng không sao. Thế nhưng phải trả tiền trước!

Một vị gia chủ kêu lên.

- Không sai, trả tiền, trả tiền trước!

Tất cả mọi người lập tức nói theo hắn.

Mọi người lần nữa sôi trào.

Vương Khả đợi một hồi mọi người mới chậm rãi yên tĩnh lại. Đương nhiên cũng không thể bỏ qua công lao của đám người mà Vương Khả sắp xếp vào trong quần chúng.

- Vị này là Hoàng gia chủ đúng không? Mấy ngày nay ta cũng dò la một chút tình huống, ngươi muốn tìm ta để đòi tiền sao? Ồ, vậy ta cũng hỏi ngươi một chút, giữa ta và Hoàng gia ngươi có khế ước mượn tiền sao?

Vương Khả nhìn về phía vị gia chủ kia rồi hỏi.

- Ban đầu, ta . . .

- Khi đó ngươi bị Nhiếp Thiên Bá kéo đi ký tên mượn tiền, là ngươi đưa tiền cho Nhiếp Thiên Bá chứ không phải là cho ta mượn. Còn nữa, các vị gia chủ, các ngươi cũng nên nghĩ lại. Các ngươi bị Nhiếp Thiên Bá lừa tiền, chuyện này không liên quan gì tới ta. Một khi Vương Khả ta cầm tiền thì ta sẽ nhận. Nếu như không phải là Vương Khả ta cầm tiền, như vậy dù có là ai đi chăng nữa thì cũng đừng mong dội bát nước bẩn lên người ta! Ta chỉ phụ trách tiền ở trong tiền trang mà thôi!

Vương Khả quát lên.

- Đúng vậy!

Đám người mua sản phẩm tài chính kích động nói.

Lập tức, toàn bộ gia chủ bị cô lập, sắc mặt cả đám đỏ lên. Nói như vậy là tiền của bọn họ một đi không trở lại rồi sao? Nghĩ tới đây, cả đám gia chủ lập tức muốn bạo phát.

- Đương nhiên, ta biết chư vị gia chủ mất tiền, hôm nay ta mời các ngươi đến đây chính là vì muốn tìm tiền về giúp các ngươi! Chư vị gia chủ, an tâm chớ vội!

Vương Khả mở miệng nói.

Tìm tiền về giúp chúng ta hay sao? Các gia chủ vừa mới chuẩn bị bạo phát lập tức yên tĩnh trở lại.

Tất cả mọi người đều yên lặng, không có bất kỳ ai lên tiếng.

Hít một hơi thật sâu, Vương Khả nhìn về phía tất cả mọi người rồi nói:

- Chư vị, Vương Khả ta ở trong Chu Tiên Trấn này mười năm, chư vị cũng nhìn thấy Vương gia ta từng bước một quật khởi! Các ngươi mất tiền, ta cảm thấy khổ sở thay cho các ngươi, nhưng ta thì sao? Một trăm sáu mươi nhân khẩu của Vương gia ta, một trăm sáu mươi nhân khẩu không còn một ai! Không còn một ai!

Vẻ mặt của Vương Khả trở nên bi thống. Làm cho tất cả mọi người cảm thấy ngờ vực.

- Hôm nay, vì sao ta phải mặc một thân áo đen này cơ chứ? Không phải là sở thích của ta thay đổi, ta làm vậy là vì muốn tế điện các vong linh chết oan của Vương gia ta! Các ngươi có biết không? Các ngươi chỉ mất tiền, thế nhưng Vương gia ta thì bị diệt tộc, các ngươi có biết không?

Hai mắt Vương Khả đỏ hồng, nhìn về phía tất cả mọi người rồi gầm lên một tiếng.

Tiếng gầm này khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc, Vương Khả này nói vậy là có ý gì?

- Vương gia chủ, ngươi nói Vương gia ngươi bị diệt tộc? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai làm?

Gian tế mà Vương Khả cài vào hô to một tiếng, làm cho tất cả mọi người lập tức quan tâm tới vấn đề này.

- Hôm đó, Vương gia ta phải bỏ ra một cái giá thật lớn mới bắt được U Nguyệt công chúa! Sau khi mang nàng về quý phủ, chuẩn bị đợi người của Kim Ô Tông tới. Thế nhưng lúc này Nhiếp Thiên Bá lại nói muốn thăm quan phủ của ta, mà Vương Khả ta lại đang bận tiếp đón chư vị. Mà vì một chút chuyện nhỏ này sao có thể khiến cho ta bỏ lỡ cơ hội đàm đạo với chư vị được cơ chứ? Chính vì vậy ta cũng không cự tuyệt yêu cầu này của hắn. Kết quả, không ngờ lại bị Nhiếp Thiên Bá theo dõi, hắn vì muốn đoạt U Nguyệt công chúa mà nhổ tận gốc Vương gia ta chỉ trong một đêm, nếu không phải ta chạy nhanh, mang theo U Nguyệt công chúa chạy trốn, chỉ sợ lúc này ta đã ….

Vương Khả ra vẻ thống khổ nói.

- Ngươi nói láo. U Nguyệt công chúa kia là giả, ngươi dùng để lừa gạt Nhiếp Thiên Bá. Đồng thời cũng lừa gạt rất nhiều tiền để mua vé vào cửa của chúng ta!

Một vị gia chủ lập tức kêu ầm lên.

Những người khác đang muốn phụ họa thì lại bị Vương Khả lên tiếng cắt ngang:

- Vị gia chủ này, ngươi đã bị Nhiếp Thiên Bá lừa rồi, chẳng lẽ hắn nói gì ngươi cũng tin hay sao?

- Ta sao? Ta dùng mắt nhìn, toàn bộ đình viện Vương gia ngươi không có dấu vết đánh nhau. Ở dưới đình viện của Vương gia lại có địa đạo, ngươi đã di chuyển toàn bộ của cải, người của Vương gia đi, ngay cả một tờ giấy cũng không để lại!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️