Trương Chính Đạo sững sờ.
- Ngươi không biết sao? Tiên hạc của Kim Ô Tông có thể cảm ứng được vị trí của nhau. Dù cho tiên hạc chết mấy ngày thì vẫn có thể cảm ứng được! Bây giờ ngươi đã ăn hết đầu tiên hạc kia vào bụng, nhưvậy trong vòng mấy ngày tất cả tiên hạc của Kim Ô Tôngđều có thể cảm ứng được vị trí của ngươi! Dù sao ngươi cũng không tránh nha!
Vương Khả giải thích.
- Cái gì? Ta ăn thịt đầu tiên hạc này làsẽ bị tất cả tiên hạc khóa chặt hay sao? Bọn chúng có thể cảm ứng được vị trí của ta bất cứ lúc nào sao? Ngươi, ngươi gạt ta, Vương Khả!
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Ta không lừa ngươi nha.Ta đã nói rồi, ta không dám ăn thịt tiên hạc, là ngươi nhất định muốn ăn!
Vương Khả bá đạo nói.
Trương Chính Đạo trợn trắng mắt:
- . . . !
Hai người yên tĩnh trong giây lát.
- Vương Khả, ngươi đã hại chết ta rồi, ta liều mạng với ngươi!
Trương Chính Đạo tức giận muốn nhào về phía Vương Khả.
- Không phải ngươi đã nói ngươi sẽ không tránh hay sao? Chuyện này so với không tránh thì khác nhau ở chỗ nào cơ chứ? Yên tâm đi, Trương Thần Hư là Kim Đan cảnh, ngươi cũng là Kim Đan cảnh, chẳng lẽ không thể chạy thoát được khỏi tay hắn hay sao?
Vương Khả an ủi.
- Ta không quan tâm, ta muốn bóp chết ngươi! Loại người tham sống sợ chết nhà ngươi, bản thân ngươi sợ hãi Kim Ô Tông truy sát, lẽ nào ta lại không sợ cơ chứ?
Trương Chính Đạo khóc không ra nước mắt quát lớn.
- Ai nói ta sợ Kim Ô Tông đuổi giết?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi không sợ?
Trương Chính Đạo ra vẻ không tin nói.
- Đương nhiên là ta không sợ rồi. Sao đám đệ tử Kim Ô Tôngcó thể giết chết được ta cơ chứ? Ta chỉ lo lắng mình không thu được lực lượng, giết chết bọn hắn mà thôi! Ta muốn cứu bọn hắn cho nên mới giao chuyện Kim Ô Tông cho ngươi, ta làm vậy chính là vì sự trường tồncủa chính đạo! Ta không muốn giết người!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Trương Chính Đạo trợn mắt, dùngánh mắt như muốn giết người nhìn về phía Vương Khả không biết xấu hổ. Con mẹ nó, một tiểu tử Tiên Thiên cảnh đệ nhị trọng như ngươi mà cũng muốn dùng một kiếm giết chết một đám Kim Đan cảnh hay sao? Ngươi nói câu này mà không biết ngại hay sao? Tại sao ngươi không nói một kiếm của mình có thể chém chếtđược Nguyên Anh cảnh?
Vương Khả nghiêm túc nói:
- Ta thực sự không muốn giết người nha!
Lời Vương Khả nói là sự thực, một khi hắn bị uy hiếp thì Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm ở trong cơ thể sẽ tự động phản kích để hộ chủ!
Nhưng đánh chết Trương Chính Đạo cũng không tin lời nói của Vương Khả. Hắn chỉ cảm thấy, bản thân hắn tự nhận là mình không biết xấu hổ, thế nhưng so với Vương Khả quả thực ngay cả cái rắm cũng không bằng! Tại sao trên đời này lại có người vô liêm sỉ như vậy cơ chứ?
- Lệ!
Vào giờ phút này, ở trên bầu trời xa xa truyền đến một tiếng tiên hạc kêu. Hai người biến sắc, quay đầu nhìn về phía xa. Quả nhiên, ở chỗ xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy có một mảng lớn tiên hạc đang bay về phía bên này.
Dường như đám tiên hạc cũng phát hiện ra đồng bạn mình bị ăn cho nên trong lòng sinh ra sự bi thương, miệng hét dài một tiếng. Chúng tiên hạc lập tức cùng thét dài, sau đó mang theo khí thế hung hăng bắn về phía hai người Vương Khả, Trương Chính Đạo.
- Đến nhanh như vậy sao?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Đi nhanh đi!
Vương Khả lôi Trương Chính Đạo, chạy vào trong rừng.
Ở trong rừng, Vương Khả lấy ra một cái hình nộm mặc y phục giống như hắn rồi đưa cho Trương Chính Đạo.
- Mang theo thế thân của ta chạy mau! Giẫm lên phi kiếm chạy đi!
Vương Khả thúc giục, đồng thời cũng tiện tay đẩy Trương Chính Đạo ra khỏi rừng cây nhỏ, làm cho hắn xuất hiện ở trong mắtcủa tất cả mọi người.
Trương Chính Đạo:
- . . . !
- Ở nơi đó, đừng để cho hắn chạy!
- Hắn đã ăn thập cửu hạc. Tênhỗn đản này dám ăn thập cửu hạc mà ta nuôi nấng bao nhiêu năm, ta liều mạng với ngươi!
- Không được chạy!
...
...
...
Phía xa xa vang lên tiếng kinh hô, sau đó kéo thẳng về phía Trương Chính Đạo.
- Vương Khả, tên đáng chết nhà ngươi! Nếu như ngươi không cứu được U Nguyệt công chúa thì sau này nhất định ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi!
Trương Chính Đạo buồn bực quát lên một tiếng, chân giẫm lên phi kiếm, lập tức chạy về phía xa.
Trương Chính Đạo bay về phía xa, đám đệ tửKim Ô Tôngcũng nhanh chóng cưỡi hạc đuổi theo.
- Đừng để cho hắn chạy!
- Giẫm phi kiếm chạy sao? Làm như vậy sẽ phải tiêu hao một lượng lớn chân nguyên, bọn họ không bay được xa đâu, mau đuổi theo!
- Ta muốn giết tên hỗn đản này!
...
...
...
Ở phía xa truyền đến tiếng truy sát ồn ào.
Vương Khả đứng ở trong rừng, đưa mắt nhìn đám người kia rời đi, trong lòng thở dài một hơi rồi thầm nói:
- Kim Ô Tông kia thật là điên cuồng! Trương Thần Hư kia cũng quá hẹp hòi, cần phải mang theo nhiều người như thế sao? Ta nhổ vào!