Bất Diệt Thần Vương

Chương 107: Nghiệt duyên (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Nhiếp Diệt Tuyệt như sụp đổ, trường kiếm trong tay rơi xuống mái nhà, bắt đầu khóc.

- Ta biết, ta biết!

Chu Hồng Y ôm chặt Nhiếp Diệt Tuyệt, mặc cho đối phương khóc.

Ngày thứ hai, Vương Khả, Trương Chính Đạo đã ra khỏi Thanh Kinh, nhanh chóng cưỡi ngựa rời đi.

- Nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất trở về Chu Tiên Trấn!

Vương Khả cưỡi ngựa quát.

Ở bên cạnh hắn, mặt Trương Chính Đạo sưng phù giống như đầu heo, toàn thân cũng sưng lên một vòng. Giờ phút này hắn đang dùng vẻ mặt ai oán nhìn về phía Vương Khả:

- Vương Khả, mặt của ta còn sưng nữa không?

Rốt cục Trương Chính Đạo không nhịn được kêu lên một tiếng.

Vương Khả liếc mắt nhìn Trương Chính Đạo, nói:

- So với tối hôm qua đã tốt hơn nhiều rồi. Mắt gấu mèo nhìn qua có chút đáng yêu! Đương nhiên, nếu nhìn toàn thể!

Đáng yêu em gái ngươi, cần ăn đòn con bà ngươi. Trương Chính Đạo che khuôn mặt vẫn còn nóng rát của mình thầm chửi bậy.

- Ngươi, ngươi có thể đừng bẫy ta như vậy nữa hay không? Ngươi biết ta thê thảm tới mức nào không? Ngươi có biết Nhiếp Diệt Tuyệt đánh ta ác tới mức nào không?

Trương Chính Đạo bụm mặt phẫn hận nói.

- Đường là ngươi tự chọn. Hôm qua ta đã cho ngươi lựa chọn, một là một mình vào vương cung cứu công chúa, hai là phụ trách chuyện ở bên ngoài vương cung. Là do ngươi tự chọn ở bên ngoài vương cung!

Vương Khả vung tay nói.

- Ta cho rằng ý của ngươi là phụ trách tiếp ứng. Thế nhưng nào biết ngươi lại để cho ta bị Nhiếp Diệt Tuyệt hành hung cơ chứ? Ngươi xem mặt ta sưng đến mức này rồi, còn có mặt mũi nào gặp người khác nữa cơ chứ? Không được, ngươi nhất định phải bồi thường cho ta!

Trương Chính Đạo không buông tha Vương Khả.

- Ngươi đòi ta bồi thường sao?

Vương Khả trợn mắt ngạc nhiên nói. Giống như Trương Chính Đạo đang nói chuyện cười vậy.

Khuôn mặt Trương Chính Đạo đỏ lên, Vương Khả này khôn lỏi như vậy, sao hắn có thể lừa bịp được tiền của đối phương đây chứ?

- Không sai, lần này ngươi nhất định phải bồi thường cho ta! Một vạn cân linh thạch!

Trong lòng Trương Chính Đạo có một cỗ oán khí đang muốn bạo phát.

- Được lắm, ngươi không nói thì thôi, nếu đã nói vậy thì ta cũng phải tính sổ với ngươi! Hừ. Ngươi phải biết nhiệm vụcủa ngươi làngăn chặn Nhiếp Diệt Tuyệt ở bên ngoài vương cung chứ? Thế nhưng ngươi thì sao? Ngươi có ngăn nàng ta được không? Nhiếp Diệt Tuyệt kia lại trở về, ngươi chặn được nàng cái rắm! Thiếu chút nữa ta đã bị nàng ta bắt được. Ngươi biết ở trong vương cung kia ta phải chịu nguy hiểm như thế nào không? Không chỉ phải đối mặt với Thanh Vương mà còn phải đối mặt với Chu Hồng Y. Kết quả ngươi còn dẫn Nhiếp Diệt Tuyệt về chỗ cũ, ngươi có biết tổn thất của ta lớn bao nhiêu hay không? Ngươi chỉ sưng mặt, bị một chút đau khổ da thịt mà thôi. Thế nhưng ta thì sao? Ta là cửu tử nhất sinh, thiếu chút nữa đã chết ở bên trong!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Ta!

Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ.

- Ngươi biết ta phải chịu kinh hãi lớn tới mức nào hay không? Ngươi có biết ở bên trong ta phải bỏ ra cái giá lớn như thế nào mới tìm được xâu niệm châu này hay không? Ta đã dùng hếttất cả nhân mạch, lại trở mặt thành thù với bằng hữu ngày xưa, ta làm vậy là vì cái gì cơ chứ? Còn không phải là vì ngươi, giúp ngươi không bị Nhĩ Thượng Tư trách phạt hay sao? Ta làm nhiều chuyện như vậy, hi sinh lớn như vậy vì ngươi mà ngươi còn không biết xấu hổ nói tới chuyện bồi thường với ta? Là ngươi phải bồi tổn thất cho ta mới đúng!

Vương Khả trừng mắt quở trách đối phương.

Trương Chính Đạo:

- . . . !

Sao tính tớicuối cùng ta lại phải bồi thường cho Vương Khả cơ chứ? Vậy ta đây bị đánh vô ích hay sao?

- Nào, tới đây chúng ta tính từng chuyện một!

Vương Khả vén tay áo lên nói.

- Ha ha ha ha, Vương huynh, vừa rồi ta chỉ đùa với ngươi mà thôi. Ha ha, một chút đau khổ da thịt như vậy thì tính là cái gì cơ chứ? Hai huynh đệ chúng ta nói tới tiền làm gì! Đi, chúng ta tiếp tục đi, đi tớiChu Tiên Trấn quan trọng hơn, ha ha ha!

Trương Chính Đạo thúc ngựa, nhanh chóng biến mất không còn hình bóng.

- Đừng chạy, cho dù là thân huynh đệ thì cũng phải tính toán,nhất là liên quan tới tiền thì lại càng phải tính toán!

Vương Khả thúc ngựa đuổi theo.

Hai người ồn ào giơ roi quất ngựa, chạy về phíaChu Tiên Trấn.

Nhưng hai người lại không phát hiện ra một chuyện. Giờ phút này ở phía trên đám mây có hai đầu tiên hạc đang hóa chặt Vương Khả và Trương Chính Đạo.

Hai đầu tiên hạc hưng phấn khẽ kêu một trận, dường như đang nói với nhau cái gì đó.

Tiếp theo, một trong hai đầu tiên hạc gật đầu một cái, giang cánh ra, tách khỏi đầu tiên hạc kia.

Một đầu tiên hạc phi hành ở trong mây, đi theo hai người Vương Khả, Trương Chính Đạo, mà một đầu tiên hạc khác thì trở về báo tin.

Hai ngày sau, ở trên đỉnh một ngọn núi, đầu tiên hạc đi báo tin kia đáp xuống, ở trước mặt nó là Trương Thần Hư và một đám đệ tửKim Ô Tông.

- Tìm được rồi sao? Ha ha ha ha, tìm được rồi sao? Đúng là Vương Khả, Trương Chính Đạo chứ? Để ta xem lần này các ngươi chạy tới đâu!

Trương Thần Hư dữ tợn hét lớn một tiếng.

- Sư huynh, chúng ta lập tức lên đường đi. Ta muốn chém hai người đã vũ nhục ta thành muôn mảnh!

Vị cường giả Kim Đan cảnh bị Vương Khả lột sạch y phục dùng giọng căm hận nói.

- Không sai, không sai, sư huynh, thiếu chút nữa chúng tađã bị tên Vương Khả kia lừa gạt ở trongLang Tiên Trấn, chúng ta muốn báo thù!

- Báo thù!

...

...

...

Một đám đệ tử Kim Ô Tông không ngừng xoa tay kêu gào.

- Được! Bây giờ chúng ta lập tức lên đường! Từ trước tới nay không ai dám lừa gạt Trương Thần Hư ta, lần này ta muốn để cho bọn hắn biết kết quả của việc đắc tội với chúng ta!

Trương Thần Hư lạnh lùng nói.

- vâng!

Chúng đệ tử Kim Ô Tông đáp.

Tiếp theo, Trương Thần Hư mang theo một đám đệ tử Kim Ô Tông dẫn lên lưng tiên hạc ở bốn phía, trong nháy mắt xông thẳng lên trời.

- Dẫn đường!

Trương Thần Hư nhìn về phía đầu tiên hạc báo tin kia rồi hạ lệnh.

- Lệ!

Đầu tiên hạc báo tin kia hét dài một tiếng, bay lên trên trời dẫn đường, mà phía sau nó thì có một đám tiên hạc, bay thẳng về phía Vương Khả.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️